“Đau quá!” Gương mặt tuấn tú của Chương Hoa suy sụp, ủy ủy khuất khuất mở trừng hai mắt, ai ai kêu lên.
Nhưng toàn bộ Tố Tu đều không để ý tới, chỉ thấp đầu tiếp tục đọc sách.
Sau khi Chương Hoa làm bộ kêu thảm thiết một trận, thanh âm dần dần thấp xuống, mềm nhũn nằm ở đầu giường, lần nữa liếc mắt nhìn chăm chú vào Tố Tu.
Mặc dù người trước mặt này toàn thân đều tỏa ra sự lạnh lẽo, xuống tay cũng không chút lưu tình, thế nhưng dung mạo như tranh, đúng là tú sắc khả san.
Hắn chỉ an phận trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tật xấu khinh bạc phong lưu lại phát tác, tay phải duỗi một cái, chậm rãi hướng về phía Tố Tu.
Tố Tu ngay cả mắt cũng không nâng, chỉ nâng quyển sách trên tay, không chút để ý gõ xuống.
“Oa!” Vừa kêu thảm thiết.
Nhưng Chương Hoa lại không chịu chết tâm, sau khi hít vài cái, không ngừng cố gắng nghiêng người hướng về phía trước.
Cánh tay Tố Tu vừa nhấc, đụng vào gò má của hắn.
“Bốp!” Nửa khuôn mặt nhất thời sưng lên.
Chương Hoa nắm quyền, tiếp tục duỗi móng.
Tố Tu vẫn bất động thanh sắc như cũ, chẳng qua là nhẹ nhàng phất tay áo.
“Phanh!” Khóe mắt lập tức xanh một mảnh.
Chương Hoa cắn răng, dứt khoát bổ nhào về phía trước, dùng cả tay cả chân quấn lên.
Tố Tu trừng hắn một cái, nhấc chân liền đá.
“A!” Trực tiếp đụng vào cột giường, thiếu chút nữa bể đầu chảy máu.
Như thế sau khi giằng co tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng toàn thân Chương Hoa vô lực nằm trở lại giường, sức cùng lực kiệt. Nhưng tròng mắt hắn vừa chuyển một cái, ánh mắt vẫn đánh chuyển trênn người Tố Tu như cũ, yếu ớt kêu: “Tiên quân.”
“Làm sao?”
“Ngươi thực sự thích ta sao?” Thật ra thì, ngươi căn bản là có thù với ta đúng không?”
“...”
Sắc mặt Tố Tu trầm xuống, hung hăng trợn mắt nhìn, chợt đưa tay ra, lòng bàn tay từ từ che trên hai mắt Chương Hoa, lạnh lùng nói: “Ngủ.”
Giọng nói kia vừa cương vừa cứng, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
Chương Hoa mệt mỏi một buổi tối, lúc này thực sự cảm thấy mệt mỏi, cho nên lười biếng ngáp một cái, rất nhanh liền ngủ.
Lúc tỉnh táo lại lần nữa, sắc trời đã sáng choang.
Hắn dụi dụi con mắt, vừa ngẩng đầu thì vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Tố Tu.
Vẫn là vẻ mặt lạnh như băng.
Vẫn là tư thế bất động như núi.
Chỉ là đôi mắt kia âm thầm sâu kín, bốn bề dậy sóng, tựa như giấu vô tận thâm tình.
Chương Hoa nhìn thấy ngẩn ra, cơ hồ rơi vào trong nhu tình sâu rộng kia, cách hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng thầm nghĩ, nam tử trước mặt... Chẳng lẽ cứ ngồi như vậy suốt đêm?
Nghĩ vậy, ngực không nhịn được phanh phanh nhảy loạn.
A, chẳng lẽ mình thật sự đúng là đối với y động tình?
Đang lúc kinh ngạc, lại liếc thấy khuôn mặt Tố u xẹt qua một tia chật vật, có chút không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng ho khan nói: “Có đói bụng không?”
“A, hình như có chút.”
“Ta đi lấy đồ ăn.”
Dứt lời, đứng dậy, sãi bước ra cửa.
Dáng đi kia... Hình như có chút quái dị.
Chương Hoa nhìn chăm chăm vào bóng lưng Tố Tu hồi lâu, mới phát hiện y ấy mà tay chân cùng ra khỏi cửa.
“Ha, ha ha!”
Đầu tiên Chương Hoa ngẩn người, ngay sau đó lại lấy tay che mặt, cất tiếng cười tom qua hồi lâu mới dừng lại, giơ tay lên kéo xích sắt trên cổ tay phải, cau mày rơi vào trầm tư.
Cái nam nhân cố chấp không được tự nhiên đó, hoàn toàn không phải loại hình mình thích.
Bất quá, thỉnh thoảng thử một chút cũng không tệ.
Nghĩ nghĩ, môi nâng lên cười cười, chậm rãi bò xuống giường.
Bởi vì tay phải bị xích sắt khóa, mất thời gian thật lâu, mới miễn cưỡng đặt tay bên cạnh chén trà trên bàn. Vậy mà, vừa