Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 32


trước sau

Nếu như, có thể đi đến bên người kia...

Nếu như, có thể nắm lấy đôi tay kia...

Bất luận biến thành bộ dáng gì, cũng không quan trọng!

Nam tử cả người đều là máu ngã xuống đất, rõ ràng đã dùng hết khí lực, vẫn giãy dũa bò về phía trước. Trong miệng lẩm bẩm đọc một cái tên, từng chút từng chút, bò vào trong lòng thân ảnh hư ảo kia.

“Nói cho y biết, không nên đợi ta nữa.”

“Ta phụ tâm, đã không có khả năng trở về bên cạnh y.”

Một mảnh bóng tối.

Lúc Chương Hoa từ trong mộng giật mình tỉnh lại, trời còn chưa sáng. Bên trong nhà yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng từ cửa số xuyên vào, Tố Tu đang nằm một giường, ngủ thật sâu.

... Lại là giấc mơ tương tự.

Chương Hoa thở dài một hơi, có chút hoảng hốt đè trán, hối hận lúc đầu mình đến Long cung mượn kính tiền thế, tình cờ nhìn thấy đoạn quá khứ đó. Hắn chỉ tò mò kiếp trước của Tố Tu mà thôi, ai ngờ lại đúng lúc nhìn thấy kiếp trước của mình —– đó là một nam tử loài người vừa dốt vừa ngu.

Ngay cả lực lượng bảo vệ người yêu cũng không có, chỉ có thể gảy tay gảy chân, giống như con sâu đi bò trên mặt đất, nhưng cho dù dưới tình huống này, cũng còn toàn tâm toàn ý nhớ đến người kia.

Tình nguyện phù lòng bạc tình, tình nguyện bị y oán hận, cũng không để cho người kia... biết chân tướng.

Thực sự ngu xuẩn!

Kiếp trước, kiếp này thì như thế nào? Cái loại hèn nhát lại vô dụng đó, đối với hắn một hồ Vương vô cùng tôn quý này một chút quan hệ cũng không có! Cho dù thực sự có quan hệ, cũng chỉ là, yêu cùng một người thôi.

Dù sao một khối tình si kia, cho dù cách ngàn năm, cũng vẫn là thông qua ký ức rõ ràng mà truyền tới.

Nghĩ nghĩ, Chương Hoa chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu ngắm nhìn bàn tay mình, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: “Này, người chết nên có dáng vẻ của người chết, sau này đừng tới quấy rầy ta. Bây giờ người bồi bên cạnh Tố Tu, là ta không phải ngươi.

Dứt lời, nhắm mắt, tinh thần chợt phấn chấn lên, rón rén di chuyển đến mép giường.

Tố Tu hoàn toàn không có dấu hiệu thanh tỉnh.

Chương Hoa mừng thầm trong lòng, cẩn thận bò lên giường, yên lặng không tiếng động nằm xuống bên cạnh y, ngực đập bịch bịch.

Tố Tu.

Chỉ là đọc cái tên này, hắn đã cảm thấy tâm tình kích động không dứt, thật giống như toàn bộ nhu tình cả đời mình đều trút xuống trên người người này, hãm sâu trong đó, không cách nào kiềm chế. Ban đầu vừa thấy đã yêu, cùng với liều lĩnh hiện giờ, đến tột cùng là bởi vì nghiệt duyên kiếp trước, hay là bởi vì mệnh trung đã sớm chỉ định?

Chương Hoa nhẹ khẽ thở dài, cười khổ một tiếng, gần như mê mẩn dựa vào thân người Tố Tu, từ từ hôn lên môi y.

Vậy mà, vừa mới chạm đến môi mỏng ấm áp kia, Tố Tu liền mở mắt.

“Ách, ngươi, ngươi thức rồi?” Chương Hoa đối với tầm mắt lạnh như băng kia, thì không tự chủ được luống cuống, cười khan nói, “Ha ha, sao ta xui xẻo như vậy, mỗi lần tập kích đều sẽ bị phát hiện.”

Một mặt oán trách, một mặt ai ai thở dài mấy lần, đáng thương nói: “Ngươi ngủ tiếp đi, ta đây lập tức lăn xuống giường.”

Lúc đang nói chuyện, quả nhiên ngoan ngoãn xoay người, làm xong chuẩn bị bị Tố Tu một cước đạp bay.

Ai, mỹ nhân hôn không được, trước cùng mặt đất tiếp xúc thân mật rồi nói sau.

Ai ngờ Tố Tu lúc này lại không nhấc chân đá người, ngược lại đưa tay kéo cánh tay Chương Hoa, nhẹ nhàng kéo người vào trong ngực.

Chương Hoa ngẩn người, tim một trận cuồng loạn. Tiếng hít thở mỏng gần bên tai, hai cánh tay kia mặc dù vừa buốt vừa lạnh, lại tựa như mơ hồ mang theo mấy phần nhu tình.

“Tố Tu, ngươi sao đột nhiên thức dậy? Bị ta đánh thức? Hay là...” Dừng một chút, giống như cười giỡn hỏi một câu, “Thấy ác mộng?”

“...” Tố Tu cũng không đáp lại, nhưng thân thể lại hơi cứng ngắc một chút.

Chương Hoa không ngờ tới mình vậy mà đoán trúng, không khỏi kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, nhờ ánh trăng kia quan sát khuôn mặt không chút biểu tình của nam tử tuấn mỹ. Cách hồi lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện trước khi tu đạo thành tiên, ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu?”

“Tất cả đều quên.”

“Thực sao?”

Tố Tu thoáng chần chừ một cái, thật giống như có chút bối rối, nâng mắt nhìn Chương Hoa mấy lần, mới nói: “Coi như nhớ thì sao? Căn bản không phải là những ký ức gì. Ngày từ đầu một lòng hứa hẹn, sau đó lại so sánh với người lạ, chuyện tình ái của thế gian đại khái là như thế. Chỉ cần thật lòng bỏ ra thì nhất định phải mạo hiểm như vậy.”

Cho nên, y mới một lòng tu đạo thành tiên.

Cho nên, y mới tình nguyện vô tâm vô tình.

Vậy mà, cuối cùng vẫn là thua bởi hồ ly đần trên tay này.

Sau khi Chương Hoa nghe xong, bất giác thấp giọng cười ra tiêng, hỏi: “Như vậy, bây giờ cũng mạo hiểm sao?”

Mặt Tố Tu ửng hồng lên, vội vàng di chuyển tầm mắt ra nơi khác, nhắm mắt, rất nhẹ rất nhẹ “Ừ” một tiếng.

Chương Hoa tất nhiên cười đến vui vẻ, nắm chặt tay của y, nghiêng người hôn qua. Kết quả lúc này nhào qua vô ích, chưa chạm đến nhuyễn ngọc thơm mát ấm áp kia, Tố Tu đã tránh ra, đồng thời lấy một món đồ từ đầu giường ra, mặt vô biểu tình đặt lên tay hắn.

“A? Tiên đan?”

“Ừ, ăn đi.”

“Cho ta ăn?” Chương Hoa chỉ chỉ mặt mình, có chút kinh ngạc, “Đây là đan dược gì? Ăn vào sẽ tự động ngã xuống đất sao?”

... Tên ngu ngốc này!

Tố Tu cau mày lại, có chút tức giận trừng hắn một cái, cắn răng nói: “Làm sao có thể? Thuốc này dùng để trị vết thương trên mặt ngươi.”

“A?” Chương Hoa nghe vậy ngẩn người, một trận kinh ngạc, lắp bắp hỏi, “Ngươi gần đây luôn bận luyện đan, chính là để trị mặt của ta?”

Tố Tu nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngón tay từ từ xoa hai gò má hắn, nói:

“Không phải từ trước đến nay ngươi tự kiêu dung mạo của mình sao? Chung quy không thể nào để những vết thương này cả đời đúng không?”

Trọng điểm là, khuôn mặt dữ tợn kinh khủng như vậy, lại thêm một thân nữ trang kia, thực sự là không yêu (*) không quỷ, vô cùng quỷ dị.

(*) yêu ở đây là yêu quái.

Tố Tu không nói nửa câu sau, Chương Hoa đương nhiên cũng không hiểu tâm tư của y, vẻ mặt hoang mang hỏi: “Tiên đan này đã sớm luyện xong đúng không? Sao ngươi đến nửa đêm mới cho ta ăn?”

“...” Tố Tu trừng hắn một cái, cũng không đáp lại.

Chương Hoa mở miệng nuốt viên tiên đan vào, tròng mắt đen xoay vòng, chợt khuôn mặt giãn ra mỉm cười, dương dương đắc ý nói: “A, ta biết rồi, ngươi thế nhưng thực ra là xấu hổ đi? Ngươi vì ta phí nhiều tâm tư như vậy, rồi lại hết lần này đến lần khác không chịu trực tiếp biểu hiện ra. Ha, ngươi quả nhiên là thích ta.”

Vừa nói xong, thì lập tức hối hận.

Mắt thấy vẻ mặt Tố Tu không tốt, trong lòng Chương Hoa không khỏi kêu thảm một tiếng, mở to hai mắt, đáng thương nói: “Tố Tu, ta có phải lại sẽ bị ngươi đá xuống giường không?”

“Tự ngươi làm lấy.”.

Vì vậy Chương Hoa ai oán than thở vài cái, vô cùng khéo léo xoay người, “Phịch” một tiếng nhảy xuống giường, sau khi thuận thế lăn vài vòng trên mặt đất, quả nhiên là mặt đụng đất trước.

Ai da da, thay vì đợi Tố Tu luyện tiên đan gì đó, chi bằng hắn đem mặt mình luyện thành tường đồng vách sắt trước, như vậy, mới có thể bất khuất, ngã trăm lần cũng không sợ.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Chương Hoa phát hiện mặt mình quả nhiên khôi phục như cũ.

Hắn xưa này yêu quý dung mạo này, lần này tất nhiên là tâm tình rất tốt, ngay cả xiêm áo cũng không để ý mặc lên, vội vàng lấy những phấn bột nước kia ra, ngồi ở song cửa sổ đối diện gương trang điểm.

Vì vậy, sau khi Tố Tu tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy chính là bộ dáng Chương Hoa hướng về gương tô son điểm phấn.

Lại bắt đầu!

Y giơ tay lên dụi dụi mắt, trán co rút đau đớn không ngừng, vô cùng hối hận bản thân vất vả luyện ra viên tiên đan đáng chết kia.

Đến tột cùng là khuôn mặt đầy vết thương kia đẹp? Hay là gương mặt trang điểm này đẹp hơn?

Đáp án chỉ sợ là ngang nhau.

Đang suy nghĩ, chợt thấy người nọ bên cửa sổ dậm chân, cúi đầu máng một tiếng.

“Sao vậy?”

“Lâu quá không trang điểm, không cẩn thận vẽ lông mày lệch rồi.”

“Ừ?”

Tố Tu nhíu mày một cái, xoay người xuống giường, sãi bước đi về phía trước. Đứng thẳng người bên cạnh Chương Hoa một lát sau, đột nhiên âm thầm đoạt lấy ngọn bút trong tay hắn.

“Tố Tu?” Chương Hoa sợ hết hồn, thực sự kinh ngạc.

Tố Tu vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như nước kia, chỉ đưa tay kéo Chương Hoa vào trong ngực, hời hợt phun ra mấy chữ: “Ta giúp ngươi vẽ.”

Vừa nói, vừa cúi người, cúi đầu nhìn khuôn mặt Chương Hoa một chút, sau đó cầm bút, không nhanh không chậm vẽ ra một hai đường chân mày cong cong thanh tú.

Chương Hoa hơi ngước đầu, cả người đều dựa vào trong ngực Tố Tu, trái tim cuồng loạn không ngừng. Một bàn tay mò được tay trái trống không của y, nắm chặt trong lòng bàn tay, mười ngón đan chặt.

Trong nháy mắt, lại có loại ảo giác thời gian dài đăng đẳng.

Nếu hắn có pháp thuật thông  thiên, có thể đem thời gian dừng ở thời khắc này thì tốt rồi.

Từ nay về sau, không chia cách nữa.

“Được rồi.”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh như băng kia, thế nhưng lại giống như đã qua trăm nghìn năm thật dài.

Chương Hoa thở gấp, tứ chi bủn rủn vô lực, chẳng những không ngồi thẳng người, ngược lại nhích lại gần trong ngực Tố Tu. Nhắm mắt, ngửa đầu, từ từ hôn lên.

Tố Tu kinh ngạc, mắt thấy khuôn mặt đẹp quỷ dị càng tới gần, mất thời gian thật lâu mới cứng rắn đè xuống xung động xoay người chạy trốn.

... Chịu đựng chịu đựng thì thành thói quen.

Hắn vụng trộm tự nhủ một câu, rốt cuộc cũng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng mềm mại của Chương Hoa.

Răng môi quấn quít.

Khắc cốt triền miên.

Vừa hôn xong, Chương Hoa chỉ cảm thấy trái tim thình thịch nhảy không ngừng, cả người hoảng hoảng hốt hốt, ha ha cười nói: “Rất ngọt.”

“Đúng vậy.” Tố Tu gật đầu đáp nhẹ, vẫn là bộ dáng thờ ơ, nghiêm trang nói, “Ngươi sau này nhớ ít bôi phấn, tất cả đều ăn vào trong miệng rồi.”

“...”

~ Hoàn ~

Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng cũng viết xong rồi.

Văn này vốn là quà sinh nhật, rút cuộc bởi vì một kéo lại kéo mém chút nữa bỏ hố, trở thành món đồ vô cùng không giải thích được. Nhưng mà, vô cùng cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tôi, nếu như chỉ dựa vào một mình tôi, tuyệt đối không có cách nào hoàn thành.

Cảm ơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện