Đỗ Mạnh đứng ngây ngốc nhìn ánh mắt vô thần của cậu, hắn không biết mình nên phản ứng thế nào với cái ngày hắn từng mỏi mòn trông đợi.
Bác sĩ lần lượt chúc mừng Phượng Nhan và Kỳ Long sau đó lần lượt ra ngoài. Phượng Nhan liên tục lau đi giọt nước mắt bên khóe mi mờ hằn vài dấu vết thời gian.
Đôi mắt Kỳ Nhiên rất đẹp, đen láy huyền ảo, lông mi thật dày tạo sự mềm mại mà cuốn hút khó tả, nó có lẽ là trân bảo độc nhất vô nhị của thế gian này.
Kỳ Long vui vẻ trấn an Phượng Nhan đang mừng đến rơi lệ, Đỗ Mạnh đứng nhìn cậu không rời mắt.
Không nói gì cũng không động gì...
Có lẽ là hôn mê sâu tận hai năm nên lúc Kỳ Nhiên tỉnh lại cũng không phản ứng gì, cậu nằm đó bất động, ánh mắt không tiêu cự ngây ngốc hồi lâu sau đó lại là thiếp đi.
Chỉ là thiếp đi...
Mặc dù cậu không phản ứng gì nhưng Phượng Nhan và Kỳ Long lại rất vui vẻ, khi thấy cậu lại thiếp đi họ như cuống cuồng lên vì cái nỗi sợ đã tồn tại trong lòng họ tận hai năm. Bác sĩ đến kiểm tra và trấn an họ mới hơi hơi thả lỏng.
Đỗ Mạnh nhìn Kỳ Nhiên thiếp đi trong sự an tĩnh, hắn cảm thấy mình như bước lên chín tầng mây vậy, nhẹ nhàng phiêu đãng không chút vướng bận. Tựa như mọi gánh nặng trên vai đều đồng loạt hạ xuống, không còn buồn khổ dằn vặt tự trách.
Hắn, Phượng Nhan và Kỳ Long đều ở lại bệnh viện, họ muốn một lần nữa thấy cậu mở mắt.
Lần an giấc này của Kỳ Nhiên thật ngắn, chí ít là ngắn hơn cái hai năm cậu chìm vào mộng cảnh, trưa ngày hôm sau, Kỳ Nhiên mới lần nữa mở mắt, ánh mắt không còn vô thần nữa, nhưng nó lại nhiễm một chút mờ mịt cùng u sầu thoang thoảng.
"Con muốn uống nước không?" Phượng Nhan loay hoay xoa trán cậu, Kỳ Nhiên vẫn chưa thể cử động và nói chuyện được do hai năm nằm liệt trên giường, Kỳ Long nghe Phượng Nhan hỏi vậy cũng không đợi Kỳ Nhiên gật đầu mà lật đật chạy đi rót nước.
Đỗ Mạnh ngồi ở sô pha nhìn về phía cậu, hắn thấy Kỳ Long mang nước đến thì đưa tay đón lấy, ánh mắt ý bảo Kỳ Long đưa cho hắn, Kỳ Long nhìn Kỳ Nhiên đang được Phượng Nhan xoa đến dễ chịu híp mắt hưởng thụ, ánh mắt y chợt ánh lên ý cười rồi đưa ly nước cho Đỗ Mạnh.
Đỗ Mạnh đứng dậy đi về phía giường cậu, hắn ngồi lên chiếc giường êm ái mềm mại, cúi người vòng tay qua lưng cậu, gọn gàng nhanh chóng ôm cậu để cậu tựa lên ngực hắn. Kỳ Nhiên bất ngờ bị ôm như vậy cũng hơi có chút giãy giụa nhưng sức lực như cọng cỏ của cậu bây giờ thì làm được gì, đưa mắt nhìn lại xem ai là người đang ôm cậu thì Kỳ Nhiên chợt giật mình.
Đỗ Mạnh...
Vòm ngực ấm áp len lỏi tiếng tim đập hùng hồn kiên nghị, cậu nằm trọn trong lòng hắn không thể phản kháng, Kỳ Nhiên không biết làm gì cho phải mà đưa mắt nhìn Phượng Nhan ở bên mép giường.
Phượng Nhan môi hơi cong nhẹ, bà cũng đang thấy rất vui nên cũng không so đo việc làm của Đỗ Mạnh có bao nhiêu 'khi dễ' Kỳ Nhiên. Không nhận được sự giúp đỡ, Kỳ Nhiên đành rủ mi im lặng.
"Em uống chút nước đi." Đỗ Mạnh đưa ly lên bên môi cậu, Kỳ Nhiên cũng đang khát nước thật, cậu cũng không định cố ý trả thù làm bẻ mặt hắn nên cũng ngoan ngoãn uống một ngụm.
Đỗ Mạnh không biết có bao nhiêu vui vẻ, tay hắn đặt bên eo cậu có hơi sờ sờ, eo cậu lúc trước đã nhỏ bây giờ còn nhỏ hơn, Đỗ Mạnh xót xa trong lòng, hắn đưa mũi chạm vào trán cậu, Kỳ Nhiên giật mình động đậy, Đỗ Mạnh cứ ngỡ cậu sợ hãi mà phản kháng nên chua xót nói.
"Em đừng sợ. Anh sẽ không bao giờ tổn thương em nữa."
Đôi mắt Kỳ Nhiên được