"Tưởng Dung, không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng có chạm tới giới hạn của tôi. Nếu không cô không biết hậu quả thế nào đâu!" Đỗ Mạnh chắn trước mặt cậu, hắn không chịu được khi Tưởng Dung mắng cậu như vậy, từ trước giờ Kỳ Nhiên chưa từng bị ai mắng những câu như thế, vả lại là hắn cố chấp không buông cậu, nay cậu bị mắng là hồ ly tinh trước mặt nhiều người như vậy, hắn thật sự chịu không được!
"Đỗ tổng, anh lại còn bênh nó? Nó hơn em cái gì, tài năng của em anh rõ hơn ai hết, em theo anh nhiều năm như vậy, lập được bao nhiêu công lao cho công ty vậy mà chỉ vì nó mà anh đuổi em đi! Sao lúc đó, nó không bị xe cán chết luôn đi!"
"Câm miệng!" Đỗ Mạnh vươn tay muốn tát ả một cái, đánh phụ nữ không phải là phong cách sống của hắn nhưng cô nói chuyện quá mức chọc điên hắn, hành động này hắn ngăn không được.
Chợt tay bị ai đó nắm lấy, hắn quay đầu nhìn thì thấy Kỳ Nhiên lắc đầu nhìn hắn, Đỗ Mạnh nhìn thấy ánh mắt đó thì mềm lòng, tức giận ban nãy cũng biến mất.
"Sao em lại ngăn anh?" Đỗ Mạnh thở dài, Tưởng Dung sỉ nhục cậu trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí nguyền rủa cậu chết đi, hắn còn không chịu được sao cậu lại chịu được?
"Bẩn tay anh." Kỳ Nhiên nhẹ nói một cậu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Tưởng Dung, "Cô thật sự nghĩ là tôi đã phá hủy mọi thứ của cô?"
Kỳ Nhiên nhẹ cười.
"Được, vậy hôm nay tôi phá hủy cho cô xem!"
"Mày định làm gì?" Tưởng Dung nhìn theo bóng Kỳ Nhiên đi đến quầy rượu, cậu cầm một cái ly thủy tinh sau đó xoay bước trở về trước mặt cô, cậu lắc lắc cái ly, rồi nhẹ nhàng buông tay, ly thủy tinh vỡ tan trước mắt Tưởng Dung, Kỳ Nhiên khom lưng xuống.
"Tiểu Nhiên!" Đỗ Mạnh nhanh tay ngăn cậu, hắn sợ cậu tự làm mình bị thương, Kỳ Nhiên xoay người cười với hắn ý bảo hắn an tâm, Đỗ Mạnh mới hơi yên tĩnh lại, nhưng tâm vẫn luôn chú ý cậu.
Kỳ Nhiên nhặt mảnh vỡ lên, quơ quơ mảnh vỡ trước Tưởng Dung, nói.
"Trong hai năm tôi hôn mê rõ ràng không có đắc tội ai nhưng lại vô duyên vô cớ bị cô ghi thù, tôi không nhớ trước kia mình có làm gì quá đáng với cô không, thật xin lỗi, trí nhớ của tôi bị mất đi một nửa nên có lẽ tôi quên rồi."
Mảnh thủy tinh dưới ánh sáng vàng nhạt có hơi lấp lánh bắt mắt, Tưởng Dung mở to mắt nhìn theo mảnh vở của nó, tâm chợt bất an.
"Trước khi tôi bị tai nạn nếu tôi có làm gì với cô thì tôi đáng tội, tôi đáng bị cô trả thù, hôm nay cô đẩy tôi xuống biển, tôi cũng không biết là cô đang trả thù gì, tôi không muốn mình bị trả thù oan ức như vậy a, có trả thù thì tôi cũng phải biết mình bị trả cái gì chứ. Nên tôi sẽ dùng mảnh thủy tinh này hủy đi dung mạo của cô... Như vậy thù lúc nãy xem như trả cho nhát gạch này đi!"
"Không... Mày không được làm vậy!" Tưởng Dung xanh mặt trừng mắt, Kỳ Nhiên muốn phá hoại dung nhan của cô? Tưởng Dung run lên bần bật vùng vẫy, hai bảo vệ kiềm chặt cô lại, mảnh thủy tinh từ từ kề vào đôi má mịn màng của cô, lạnh lẽo.
Tưởng Dung nổi lên một tầng da gà, run rẩy cầu xin.
"Đừng... Xin cậu đừng..." cô trợn mắt liếc theo mảnh vỡ trên tay Kỳ Nhiên, sức lực cả người như bị ai đó rút sạch, nước mắt bất giác chảy xuống, mảnh thủy tinh đã chạm vào mặt cô rồi!
"Đừng!!! Xin cậu, tôi xin cậu đừng làm vậy!" Tưởng Dung