Kỳ Long bất ngờ quay lại, y mò mò tìm kiếm gì đó trong túi áo. Qua một lúc lâu y đưa cho cậu một đồ vật.
"Cái này trả cho em!" Trên tay y là một mảnh ngọc vỡ, nhìn cứ như chiếc ngà voi nhỏ, trắng đục.
"Đây..." Kỳ Nhiên bất nhờ nhìn nó chằm chằm, trong ký ức của cậu loáng thoáng xuất hiện một vật tương tự. Hình như đã thấy ở đâu rồi.
"Đây là mảnh ngọc em đã đưa cho anh lúc bé ấy." Kỳ Long mỉm cười nói, nụ cười y chứa đầy phóng khoáng hào sảng, anh tuấn như vậy.
"Khoan đã!" Đỗ Mạnh tựa hồ bất ngờ cực độ, mắt mở to đầy cả kinh, gấp gáp nói "mảnh ngọc này không phải của cậu sao, tớ thấy cậu vẫn luôn treo trên ba lô mà. Sao lại nói là trả cho Kỳ Nhiên?"
Kỳ Long không để ý vẻ mặt của Đỗ Mạnh có bao nhiêu kinh ngạc, giải thích.
"Lúc còn nhỏ, mẹ tớ bắt tớ sang Mỹ cùng bà, một lần đó đi tận hai năm. Lúc đó mình và tiểu Nhiên dính nhau không rời, làm sao có thể chịu được sự xa cách tận hai năm? Lúc đó mình khóc lóc không chịu, tiểu Nhiên còn nhỏ, không hiểu được hai năm là như thế nào, nó chạy lại an ủi tớ, còn tặng tớ mảnh ngọc này nói rằng 'mỗi khi anh nhớ em thì nhớ lấy mảnh ngọc này ra xem'. Sau hai năm tớ trở về học trung học, mảnh ngọc này được tớ giữ bên người, hôm nay em ấy đi Pháp, tớ cũng nên trả bảo bối lại a."
Kỳ Long không nhận ra khuôn mặt khiếp sợ của Đỗ Mạnh, Kỳ Nhiên từ từ nhớ ra câu chuyện mà Kỳ Long đã kể, môi từ lúc nào đã cong lên.
Bất chợt, phía trước bọn họ truyền tới đóm ánh sáng chói mắt, ai cũng bị kinh hách mà bất động, Đỗ Mạnh là người phản ứng đầu tiên, nhanh như chóp quay sang ôm lấy Kỳ Long đứng yên không phản ứng.
Lúc đó, thời gian trong mắt cậu tựa hồ rất dài, dù ánh sáng đó chói mắt đến đâu thì cậu vẫn thấy được hình ảnh Đỗ Mạnh ôm lấy Kỳ Long bảo hộ y như bảo bối. Khoảnh khắc đó như thước phim tua chậm, từ từ chạy qua ánh mắt bi thương cực hạn.
Kỳ Nhiên không biết vì sao cậu lại rất đau đớn, vì sao cậu lại thấy vô lực. Ý thức cũng dần dần tan rã, trước khi chìm vào bóng tối cậu nghe thấy tiếng gọi rất quen thuộc, tiếng gọi đã từ lâu không cất lên... Từ ba năm trước...
Đỗ Mạnh ôm Kỳ Long lăn vài vòng trên mặt đất, cả hai đều đang bị choáng váng nằm im một chỗ. Tài xế trên xe đang lên cơn phê thuốc nên lạc tay láy, sau khi gã gây tai nạn thì hoảng sợ láy xe rời khỏi. Bỏ lại mọi trách nhiệm mà phóng nhanh đi.
Kỳ Long lắc mạnh đầu, ngẫm lại sự việc vừa xảy ra, y giật mình ngồi dậy,