Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị

Chương 28


trước sau

Editor: Olwen_5

Ngày sau đó, Thời Lục không cố ý lạnh với Hứa Túc Dã

Gống như trước kia, cô đối đối xử với hắn rất tốt, nếu không sẽ một chân đá văng hắn đi, làm hắn trở nên đau khổ.

Lần này không phải Thời Lục cố ý tra tấn hắn, vốn dĩ là do cô đang vui vẻ.

Trước ngày nghỉ đông, Hứa Túc Dã thử thăm dò, muốn đưa cô đi tham gia họp thường niên của.

Hắn muốn Thời Lục bắt đầu làm quen với cuộc sống của hắn, nhưng không ngoài dự liệu, bị Thời Lục từ chối.

Thời Lục không muốn giới thiệu hắn với bạn bè của mình.

Bọn họ giống như không có bất kỳ liên quan nào.

"Lúc ăn tết, chuyện của chúng ta...".

"Không cần nói cho người nhà" Thời Lục biết hắn muốn nói gì, vội nói ra trước câu trả lời.

Hứa Túc Dã trầm mặc cúi đầu, thuận theo đồng ý "Được".

Ngày nghỉ đông ở Kỳ Đại, Thời Lục không cần mỗi ngày phải đi đến trường, nhưng đa số thời gian cô đều không ở nhà.

Hứa Túc Dã nhìn định vị ở xe cô, có khi là ở kịch trường, có khi ở khách sạn. Còn có nhiều lúc cô ở Kỳ thành.

Tới gần ngày ăn tết, Thời Lục trở về nhà.

Trong ngày tết, Khi Thanh Duyên kết hôn, Hứa Túc Dã không đi, chỉ tặng quà rồi cho qua đi.

Thời Lục ở nhà ba ngày, sau đó thì rời đi, lần này, sắc mặt của cô rất tốt, còn tặng cho hắn quà tết.

"A Dã, năm mới vui vẻ" Thời Lục cong môi, đôi mắt mỉm cười.

Đã thật rồi Hứa Túc Dã không nhìn thấy cô cười như vậy.

Trong trí nhớ của hắn, trong lòng Thời Lục vĩnh viễn là sự che giấu, khó để hắn nhìn ra.

Hắn nhìn cô đến si mê, nhịn không được mà đi lên phía trước, thử vươn tay thăm dò, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.

Thời Lục không giống như trước chống hắn ra, còn đáp lại ôm lấy hắn, cằm để ở trên vai hắn.

Hứa Túc Dã chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng.

Bọn họ có thể một lần nữa bắt đầu lại rồi, hắn nghĩ như vậy.

"Chị, năm mới vui vẻ" Giọng nói của hắn nghẹn ngào, nước da trắng nõn, giống như tuyết đầu mùa nhiều năm trước, đều sạch sẽ giống nhau.

Trong ngày tết, những bạn học hồi Cao Trung hẹn nhau họp lớp.

Thời Lục và Hứa Túc Dã cũng đều tham gia.

Sau khi tốt nghiệp Cao Trung, Thời Lục chưa từng tham gia họp lớp, đây là lần đầu tiên.

Cô và Hứa Túc Dã không đi vào cùng nhau, mà là một trước một sau đi vào trong phòng.

Trong phòng ước chừng đã có một nửa người ngồi, đều là bạn học cũ.

Thời Lục cảm thấy rất quen mặt, nhưng tên chả bọn họ, cô đều không nhớ ra.

Công Văn Nghệ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi nhiệt tình cùng cô chào hỏi.

Thời Lục nhìn những ánh mắt của người khác bao quanh Hứa Túc Dã, rồi cô thu hồi tầm mắt, đi đến bên cạnh Công Văn Nghệ.

Tốt nghiệp 6 năm năn, đa số mọi người đều thay đổi, cũng có bạn học đều đã thành lập công ty riêng.

Có một cô gái đi tới, làm ra vẻ mà vẫy vẫy tay với Thời Lục "Bạn học Khi, đã lâu không gặp".

Thời Lục không nhận ra, chỉ lạnh nhạt gật đầu.

Cô gái kia như quen thuộc mà ngồi ở bên cạnh cô "Thời Lục, cậu đã có bạn trai chưa?".

Ánh mắt mọi người đang nhiệt tình vây quanh Hứa Túc Dã, đột nhiên đem sự chú ý dồn về phía cô.

Trong phòng ồn ào náo nhiệt, nhưng hắn luôn có thể nghe thấy rõ giọng nói của Thời Lục.

"Độc thân" Cô trả lời, giọng nói ngọt như mật, mang theo không chút để ý.

Thật nhiều mất mát nổi lên trong lòng.

Cùng lúc đó, có bạn học vừa vặn hỏi hắn "Lớp trưởng, hiện tại cậu đã là giám đốc rồi, có bạn gái thì mau nói đi?".

Hứa Túc Dã cầm lấy chén rượu, rũ mắt xuống, che khuất mắt hắn, nhàn nhạt nói "Đã kết hôn".

Những người khác kinh ngạc, hoặc ồn ào, trong phòng tức khắc đã ồn ào.

"Nói dối, lúc này tớ mới phát hiện, trên tay lớp trưởng không đeo nhẫn, thật là đã kết hôn sao, cũng không mời chúng tớ đến? Không đủ thành ý gì cả".

"Xin lỗi, hôn lễ không có làm".

"Tớ hiểu rồi, là lén lún kết hôn đúng không. Cũng đúng, nếu cậu đã kết hôn thì tin tức đã truyền ra rồi, khẳng định là tin tức lớn, phiền toái cũng không tránh được".

Năm đó tốt nghiệp, tuy nói Hứa Túc Dã là người có sự nghiệp thành công nhất, nhưng những người khác đều muốn làm thân. Lúc trước bọn họ bắt nạt hắn, hiện tại cũng không kém.

Đám bạn học bắt nạt hắn cũng đến, đều mang theo vẻ ngượng ngùng tới tham gia họp lớp.

Cho nên mà nói, không khí cũng không quá hài hòa.

Hứa Túc Dã vẫn luôn đặt sự chú ý vào Thời Lục.

Hắn nghe được có người nói muốn giới thiệu bạn trai cho Thời Lục, cô trả lời "Được".

Hắn không tự giác mà nắm chặt chén rượu trong tay.

Trong bữa tiệc, có bạn học ngày trước có quan hệ tốt với hai người, đối với chuyện của Hứa Túc Dã và Thời Lục cũng biết một chút.

Một người bạn vỗ vai Hứa Túc Dã, hạ giọng hỏi "Cậu và Thời Lục, chia tay?".

Hứa Túc Dã không trả lời.

Bạn học đó nói tiếp, giọng điệu chắc chắn "Tôi không tin cậu bỏ được".

Những bạn học khác không biết, nhưng hắn ta ngồi cùng bàn với Hứa Túc Dã, đương nhiên là biết rõ.

Thời Lục trước nay cũng chưa cho Hứa Túc Dã sắc mặt tốt, nhưng hắn vẫn một lòng chỉ có cô.

Ba năm Cao Trung, Hứa Túc Dã bị Thời Lục làm tổn thương không ít. Mà hắn lại cố chấp, sao có thể nói bỏ là bỏ được.

"Không có" Hứa Túc Dã nói.

"Vậy vừa rồi không phải cậu nói đã kết hôn sao?"

"Ừ".

Người nọ dần dần hiểu ra, cười cùng chạm vào ly rượu của hắn "Đã hiểu, mong muốn của cậu đã được thực hiện, chúc mừng, chúc mừng. Khi nào tổ chức hôn lễ, nhớ mời tôi đến. Tôi sẽ lén tham gia, tuyệt đối sẽ không để người khác biết".

"Ừ".

Nghe thấy tin nhắn từ WeChat của Thời Lục, trong mắt hắn không có nửa ý cười.

Từ tiệm cơm đi ra, cùng những bạn học cũ trở về trường học cũ một lần nữa.

Mỗi năm đều có kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, Kỳ thành đều sẽ mở cửa, nên bọn họ đều có thể tự do ra vào.

Ngay từ đầu, Thời Lục còn cùng các bạn học cũ đi một chỗ, giờ đã từng người tản ra.

Chờ cô lấy lại tinh thần, bên cạnh chỉ còn lại một mình Hứa Túc Dã.

Trong sân trường to như vậy, giờ chỉ còn bọn họ sóng vai đi cùng nhau.

Rạng sáng có tuyết rơi, đám học sinh đã nghỉ đông, nên tuyết rơi trong trường học cũng không có ai dọn.

Đế giày dẫm lên lớp tuyết dài, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹtm

Hai người bọn họ không nói chuyện, chỉ yên lặng đi trên nền tuyết.

Đi tới đi lui, Thời Lục dừng lạ, như là tóc cô như đóa hoa nhỏ, trắng hồn nhiên.

Hứa Túc Dã thường nhìn về phía cô, giờ khắc này ghi nhớ thật sâu ở trong lòng.

Khoảng cách tới lớp dạy học ngày càng gần.

Thời gian như lùi lại, trở về rất nhiều năm trước.

Thời Lục bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Tây.

"Muốn đi đến sân thể dục sao?" Hứa Túc Dã hỏi.

Thời Lục không trả lời, chỉ nhìn về phía đó.

Trong nháy mắt cô nhớ về quá khứ trước kia, vẫn là chiếc loa quen thuộc, âm thanh rất to, truyền ra khắp toàn bộ sân trường.

Đám học sinh đùa giỡn đi đến sân thể dục, cùng đồng phục màu đỏ xếp thành hàng, chuẩn bị chạy.

Cô đứng sau một nữ sinh đứng, bên trái là Hứa Túc Dã.

Trong lúc chạy bộ, gió thổi qua, sẽ đem hơi thở trên người hắn đến người cô, cùng với không khí nóng bức, cô thấy được hơi thở tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng sự bồng bột tuổi trẻ của hắn.

Xuân hạ thu đông, hắn vẫn luôn sạch sẽ, đĩnh bạt.

*đĩnh bạt: 1. Thẳng đứng, cao chót vót.

2. Bộ dạng cao siêu, xuất chúng.

3. Cứng cỏi, có sức lực

Khi đó, mỗi lần chạy có khúc cua, Thời Lục đều sẽ nhân cơ hội mà trộm nhìn hắn.

Nhìn đôi mắt đen nhánh, mũi thẳng, môi hơi mím lại, lại nhìn trên mồ hôi trên thái dương hắn dưới ánh mặt trời lóng lánh, nhìn hắn hầu kết sắc bén của hắn chậm rãi lên xuống.

Không có người nào biết, người xuất chúng đứng ở trên đài cao lại duy nhất thuộc về cô.

Mùa hè, chạy xong thì trở lại phòng học, Hứa Túc Dã sẽ dùng vở để quạt.

Nhưng mỗi lần hắn quạt ra gió, đều sẽ bay tới mỗi chỗ Thời Lục.

Cuối cùng là người hắn ra đầy mồ hôi, cô lại cảm nhận được nửa phần mát mẻ.

Kí ức dần dần biến mất, Thời Lục lắc đầu "Không được".

Cô thở ra làn hơi màu trắng, rất nhanh nó đã tiêu tán trong không khí, không để lại một dấu vết.

Từ lúc bọn họ còn là học sinh, cho đến hiện tại, trừ ký ức đó ra, cô cũng không nhớ rõ cái gì.

Thời Lục cùng Hứa Túc Dã đi vào đến lớp dạy học, lại dừng ở trước cửa.

Trước cửa đã khóa, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy chỗ ngồi của bọn họ trước kia.

Bọn họ ngồi ở bên cửa sổ.

Ba bốn trăng gió ấm áp.

Trên bầu trời đêm mùa hè sâu nhất là màu xanh.

Tất cả những chuyện này

đều là bọn họ cùng nhau trải qua.

Khi đó, bàn học Hứa Túc Dã lúc nào cũng rất sạch sẽ.

Mỗi lần bọn họ cãi nhau, Hứa Túc Dã đều sẽ làm rơi bút trên mặt đất.

Sau đó đến tiết tự học, hắn sẽ dùng mặt khác của bút nhẹ nhàng chọc vào phía sau lưng cô, đem ánh mắt đen nhánh nhìn cô, thấp giọng mong cô giúp nhặt bút.

Lúc cô khom lưng cúi đầu nhặt bút, hắn sẽ dùng tay che lại góc bàn, để không đụng vào cô.

Thời Lục nhặt bút lên, ở nắp bút luôn kẹp một tờ giấy, trên đó viết rất nhiều lời xin lỗi.

Mặc kệ là ai sai, cuối cùng vẫn là hắn trước cúi đầu xin lỗi.

Khi đó, Thời Lục chưa bao giờ đi vứt rác, có rác thì sẽ tùy tay vứt lên trên bàn hắn, hắn sẽ thay cô vứt đi.

Khi đó, Thời Lục cũng chưa bao giờ trực nhật, vẫn luôn là hắn làm giúp cô.

Khi đó, môn hóa học và vật lý của Thời Lục rất kém, là hắn giúp cô làm bài, sau khi tan học sẽ đến nhà giảng bài cho cô.

Thời Lục không nhớ nổi hồi Cao Trung hắn như thế nào, Thời Lục hoàn toàn không thể nhớ ra.

Hứa Túc Dã giống như không phát ra tiếng động mà đi theo sau cô rất nhiều năm.

Hắn cùng cô đi qua lớp dạy học, xong đến nhà ăn, rồi cuối cùng là sân thể dục.

Cô vốn nghĩ mình đã sớm quên những ký ức đó, nhưng tại đây, trong một giây nó đã quay trở lại.

Hóa ra trước giờ cô không quên, chỉ là tạm thời không nhớ rõ mà thôi.

Trải qua 9 năm, cuối cùng bọn họ lại dừng ở khu dạy học Sơ Trung.

"Muốn đi lên sao?" Thời Lục ngẩng đầu, nhìn về phía mái nhà.

Trong lòng Hứa Túc Dã biết cô nói đến nơi nào, thấp giọng đồng ý "Được".

Trong hàng hiên yên tĩnh, quanh quẩn lại chỉ hai tiếng bước chân của bọn

Giống như buổi chiều sau khi tan học của rất nhiều năm trước.

Cửa tầng sáu trên sân thượng đã đóng lại, trên cửa dính đầy là rỉ sắt, cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở ra, cái cửa phát ra tiếng vang
làm ê người, tro bụi màu đõ đen từ rỉ sắt rơi xuống trên mặt đất.

Trên sân thượng có một đám tuyết trắng, gió rất lớn, rất nhanh đã thổi đến chóp mũi hồng của Thời Lục.

Cô đi một vòng dọc theo sân thượng, cuối cùng dựa vào lan can rồi nhìn xuống, cô nghiêng cơ thể mình xuống rất nhiều lần.

Hứa Túc Dã không biết vì sao lại cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng giữ chặt tay cô, gắt gao nắm lấy "Đừng nghiêng người như vậy, rất nguy hiểm".

Thời Lục nghe theo mà rời khỏi lan can.

Lúc sau, Thời Lục đi đến ven tường, lưng nhẹ nhàng dựa vào vết loang lổ trên tường.

Cô nhìn về phía Hứa Túc Dã "Có thể hôn tôi không?".

Có bông tuyết rơi ở trên lông mi cô, cô chớp mắt hai cái, rất nhanh nông tuyết đã hòa tan.

Hứa Túc Dã như bị mê hoặc, trong thời gian ngắn ngủi mà mất sức lực. Đôi mắt hắn thất thần, không chịu được khống chế mà đi đến trước mặt cô.

Cuối cùng hắn dừng ở trước mặt cô, dần dần cúi đầu, đi tìm đôi môi có hơi lạnh của cô, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy, liếm láp, vuốt ve.

Như một khối băng mỏng, thực rất nhanh đã biến thành nước ngọt ngào.

Dáng người Hứa Túc Dã thẳng tắp, cao lớn, phía sau là ánh dương ấm áp, trắng tinh tuyết và gió nhẹ thổi qua.

Rất nhiều năm trước, hắn cũng từng ở chỗ này, giống như vậy, đối diện trước mặt cô, cẩn thận mà hôn môi.

Khi đó, hắn ăn mặc đồng phục màu xanh sạch sẽ, phía sau là ánh hoàng hôn chói mắt, dưới ánh nắng chiều tà, ồn ào ve vang.

Thời Lục chủ động nhón mũi chân, hơi ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ hắn.

Cô dùng đầu lưỡi đi vào miệng hắn, nhẹ nhàng đảo qua hàm trên, hơi thở của hắn và cô trộn lẫn vào nhau, trao đổi hô hấp cho nhau.

Yết hầu của Hứa Túc Dã nổi lên, ngoan ngoãn phối hợp hôn cô.

Một bàn tay hắn đặt ở cổ sau Thời Lục, một cái tay khác ôm lấy cô, đem cả người cô đều dính vào trong lồng ngực hắn, như thế có thể ngăn gió lạnh vào người cô.

Rất lâu sau, môi bọn họ mới tách ra.

Đôi tay hắn để ở trên mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ lên, một lần lại một lần.

Trong mắt hắn tràn ngập tình yêu, giống như năm lớp 12.

Hứa Túc Dã liếm môi, hơi thở không đều, giọng nói có chút khàn khàn "Thời Lục, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi".

"Bắt đầu từ nơi nào?".

"Từ nơi này".

Buổi tối, Hứa Túc Dã rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của Thời Lục.

Hôm nay cô phá lệ mà nhiệt tình, lại dịu dàng.

Ngày thường, bọn họ ân ái, rất ít khi nói chuyện.

Nhưng lúc này, Thời Lục lại chủ động ngẩng đầu lên, hôn lên môi hắn.

Làm mùi hương ngọt ngào của cô lập tức bao vây lấy hắn.

Cơ thể Hứa Túc Dã theo biên độ mà run rẩy, mồ hôi chảy xuống dưới cằm.

Đôi mắt hắn híp lại, ngón tay mở miệng cô ra, đầu lưỡi đi vào trong miệng.

Rất lâu sau, bọn họ dừng hôn lại.

Thời Lục dựa vào đầu giường, cong môi, cười nhìn hắn "Hôm nay anh rất hưng phấn".

Hứa Túc Dã ôm cô vào trong lồng ngực, hôn lên trên mặt cô.

"Muốn hút thuốc sao?" Hứa Túc Dã hỏi.

Thời Lục lắc đầu "Không cần".

Cô dựa vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, chậm rãi mở miệng "Anh có hoài niệm lúc học trung học không?"

Hứa Túc Dã gật đầu "Ừ".

"Vì sao?"

"Mỗi một ngày cùng ở bên em, anh đều hoài niệm".

Lúc nói chuyệm, lồng ngực hắn đập rất nhanh, tiếng tim đập đó cũng truyền đến tai cô.

Thời Lục khẽ cười một tiếng.

Cô hơi cúi đầu, màu đen tóc rơi xuống, Hứa Túc Dã không phát hiện trong mắt cô không có cười ý.

"Lúc vừa mới gây dựng sự nghiệp, khó khăn không?".

Yết hầu hắn nổi lên, tìm được tay cô, cùng với mười ngón tay của cô đan vào nhau.

"Khó" Hắn nói.

Không chỉ là gây dựng sự nghiệp khó, càng khó hơn là mất đi cô.

Ở bên Thời Lục nhiều năm, Hứa Túc Dã sớm thành thói quen dựa vào cô, hắn quen thuộc với cuộc sống của cô. Bỗng nhiên bị cô hỏi đến, trong lòng hắn không thích ứng được nên có chút không chịu nổi.

"Tôi ra nước ngoài mấy năm nay, có phải anh có mâu thuẫn với gia đình tôi?"

"Cứ coi là vậy đi".

"Việc lớn hay việc nhỏ?"

"Việc nhỏ"

"Anh không từng thử nói cho tôi biết sao?".

"Từng có" Giọng nói của hắn nén xuống rất thấp, yết hầu hơi chua xót "Nhưng em đã đổi số".

Thời Lục không nói chuyện này nữa.

"Vậy hiện tại anh hạnh phúc sao?"

"Hạnh phúc".

Bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, hắn đương nhiên là rất hạnh phúc.

Thời Lục không tiếng động mà cười "Hạnh phúc thì tốt rồi".

Im lặng một lát, Hứa Túc Dã nói "Có thể xóa số của người kia không?"

"Ai?"

Hắn liếm môi, do dự nói "Người mà bạn học giới thiệu cho em".

Hắn nói xong, Thời Lục rơi vào yên lặng, cũng không lập tức đáp lại.

Hứa Túc Dã nhanh chóng chớp mắt vài cái, suy nghĩ có phải mình lại làm cô tức giận.

Lúc hắn sắp không nhịn được mà nói xin lỗi, Thời Lục đem lại mở khóa điện thoại, đưa cho hắn "Tự mình xóa đi".

Hứa Túc Dã liếc nhìn cô một cái, rồi cầm lấy điện thoại của cô, tìm thấy số được lưu vào gần đây nhất, sau đó xóa liên lạc.

Thoát ra phần danh bạ, hắn thấy Vân Mùa Đông gửi tin nhắn tới cho Thời Lục: [Lục Lục, có phải cậu mua quà cho tớ? A a a cậu không cần tiêu sài...]

Hứa Túc Dã tắt điện thoại, đưa lại cho cô.

Thời Lục ném điện thoại sang một bên, lười nhác nói "Thật đúng là một chút anh cũng không thay đổi".

Hứa Túc Dã vĩnh viễn đều để ý nhất là chuyện kia.

Rõ ràng trong lòng hắn để ý muốn chết, lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, thậm chí còn coi như không có chuyện gì mà cùng cô ân ái, xem cô có vui vẻ hay không mới dám nói ra.

"Để tôi xem anh có thể nhẫn nhịn được bao lâu" Thời Lục từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua người hắn.

Cơ thể Hứa Túc Dã trở nên căng thẳng, môi dùng sức mím thành đường thẳng, dùng đôi mắt đen như mực nhìn về phía cô.

Thời Lục đang tra tấn hắn.

Cô thích nhất nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, bởi vì không chiếm được thứ hắn muốn mà trở nên đau khổ.

Cuối cùng, cô làm hắn đau một chút.

Trong phòng chỉ có một bóng đèn ở trên đầu giường, Thời Lục nhìn ánh mắt hắn quá mức chăm chú "Hứa Túc Dã, tôi muốn anh mãi mãi sẽ nhớ kỹ tôi" Nhớ kỹ rằng tôi là của anh, bao gồm cả đau đớn và hạnh phúc.

Hứa Túc Dã dùng khuỷu tay chống lên giường, mặt mày buông xuống, bởi vì đột nhiên bị đau đớn mà nhăn mắt lại, thuận theo cô "Được".

Rồi cô ném xuống một câu "Anh đến đây đi".

Thời Lục xuống giường, đi vào trong phòng tắm, để lại một câu mập mờ cho Hứa Túc Dã.

Năm phút sau, hắn đã thay khăn trải giường, rồi đi vào phòng khác tắm.

Một lần nữa hai người nằm trên giường sạch sẽ, câu được câu không mà nói chuyện.

Thời Lục hiếm khi nói nhiều lời như vậy, giống như là muốn đem mọi chuyện trên đời này nói ra hết.

Trong đầu Hứa Túc Dã đột nhiên có một suy nghĩ, làm tim hắn dừng đập một cái.

Sẽ không, chắc chắn là sẽ không.

Hiện tại trạng thái của Thời Lục rất tốt, sẽ không có việc gì đâu. Hắn tự an ủi mình như vậy.

Cho tới khuya, bọn họ cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Rất lâu rồi cũng hắn và cô chưa thân mật như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện