Editor: Hy
Thấy con gái ăn hai bát cơm, Tống Hải vui vẻ hớn hở nói: "Xem ra những năm này tài nấu nướng của bố không có hạ xuống."
Nhan Khê bỏ đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị thu thập bát đũa, Tống Hải vội nói: "Tiểu cô nương, rửa chén cái gì chứ, hại da tay, lên lầu chơi đi." Ông
cầm lấy bát đũa trong tay của Nhan Khê, đi về phòng bếp, vừa nhắc nhở
tay của con gái rất tinh quý phải giữ gìn.
Nghe Tống Hải nhắc
tới, Nhan Khê theo tới phòng bếp, cùng Tống Hải nói về việc nhà. Tống
Hải nói công ty, nói bạn bè của mình, cuối cùng nói, "Con có muốn trước
tiên đến công ti làm quen một chút với công việc không, sau này những
thứ này đều là của con, cũng nên làm quen dần."
"Bố, bố còn trẻ lắm," Nhan Khê cười, "Đời ngài đến 80 tuổi, lo lắng để con làm người kế nghiệp cũng không muộn."
Bị con gái nịnh nên mặt mày hớn hở, Tống Hải đem bát vừa rửa bỏ vào tủ
chén, nhìn mặt con gái nõn nà thanh tú, trong nội tâm lập tức hào hứng
cao ngất, con gái lớn lên ôn nhu yếu ớt, ông làm bố, phải kiếm thật
nhiền tiền, mới có thể để cho con gái có nhiều thứ hơn.
Không thể chờ đợi được muốn con gái ăn bám, Tống Hải thấy Nhan Khê quả thực không có tâm tư đi đến công ti nhà mình làm bà hoàng, chỉ có thể biểu lộ chút mất mát, con gái muốn làm gì thì làm cái đó, ông làm bố vô cùng tân
tiến, tuyệt đối sẽ không khoa chân múa tay.
Hai cha con nhiều năm không sống chung, nhưng không khí lại rất hòa hợp. Sáng hôm sau, Nhan
Khê ngủ đến chín giờ mới tỉnh, hai cha con cầm thẻ đến tất cả các cửa
hàng lục xoát, khí thế ngất trời.
Buổi chiều Tống Hải kiên trì
muốn dẫn Nhan Khê đi mua đồ trang sức, lí do là con gái của Tống Hải,
tuyệt đối không thể để con gái ăn mặc tủi thân được.
Một thân
hàng hiệu, trên tay Tống Hải còn đeo đồng hồ kim cương hàng hiệu, vào
cửa hàng đá quý, trên mặt viết ba chữ thật to "Coi tiền như rác", đã
được hướng dẫn viên nhiệt tình tiếp đãi.
"Nhan Nhan, nhìn trúng
cái gì thì mua, đừng tiết kiệm thay bố." Tống Hải nhận li cà phê của
nhân viên bưng tới uống một ngụm, đem chén cà phê bỏ sang một bên, chỉ
vào cái dây chuyền kim cương long lanh tỏa sáng nói: "Cái này đẹp này,
Nhan Nhan con thử xem."
Nhan Khê nhìn cái vòng cổ, vẻ mặt duy nhất là... Tránh.
Loại vòng cổ này, ngoại trừ nơi đặc thù, ai dám mang ra ngoài chứ?
"Bố, con không thích cái này," đè xuống Tống Hải đang rục rịch túi tiền,
Nhan Khê chọn một chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản, "Con muốn cái này."
"Thích thì mua."
Nhan Khê biết ba hận không thể đem những tiếc nuối của những năm không ở
chung, tất cả đều bù lại, cho nên mặc dù mẹ cô để cho cô rất nhiều trang sức, nhưng vẫn thuận theo ý của ba, tới nơi này chọn đồ trang sức.
Nhưng loại này nhìn một cái cũng rất có phong cách của cường hào, quả thật hơi khiêu chiến thẩm mĩ của cô.
"Ánh mắt của lệnh thiên kim thật tốt, đây là thiết kế tháng này của nhà
thiết kế giỏi nhất công ti của chúng tôi, mới ra số lượng có hạn, cả
nước chỉ có ba chiếc." Nhân viên khoa trương khen ngón tay Nhan Khê xinh đẹp, cùng với chiếc nhẫn rất xứng đối, một bên để cho trợ thủ mang
chiếc nhẫn đến cho Nhan Khê thử.
Vừa mới bắt đầu cô ta còn tưởng
đây là một vòng luẩn quẩn cha nuôi và con gái thường có của nhà hào phú, không ngờ lại là cha con ruột. Có lẽ bởi vì dáng hai người quá chênh
lệch, để cho người khác loại trừ quan hệ người nhà của hai người, nhưng
nhìn kĩ, khóe mắt và đuôi lông mày của hai người có vài phần tương tự,
chỉ là người cha mặt béo, ngũ quan hơi biến dạng.
Đối với Tống
Hải mà nói, khen Nhan Khê so với khen ông còn có hiệu quả hơn, cho nên
cuối cùng ông còn mua thêm cho Nhan Khê một đôi hoa tai, nhân viên quay
đầu khoa trương đem Nhan Khê trở thành tiểu tiên nữ, chớp mắt tự mang
theo hào quang các loại.
Nhan Khê nghe xong trên mặt nóng lên, quay đầu nhìn bên cạnh, hi vọng vị nhân viên này đừng khoa trương nữa.
"Nguyên tiên sinh, đây là dây chuyền ngài đặt, xin hỏi ngài có chỗ nào không
hài lòng không à?" Quản lí lấy từ hòm sắt ra một hộp gấm, hai tay nhẹ
nhàng đưa tới trước mặt Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch mở hộp ra nhìn, khẽ gật đầu: "Rất tốt."
Quản lí thở ra một hơi, đem giấy chứng nhận đưa cho người trợ lí bên cạnh
Nguyên Dịch, "Tại đây chúng tôi còn có style đồ trang sức mới của tháng
mày, nếu Nguyên tiên sinh cần, tôi có thế lấy ra cho ngài lựa chọn."
"Không cần," Nguyên Dịch đứng lên, "Mẹ tôi từ trước đến nay yêu thích công ty, nếu các người có kiểu thiết kế mới, có thể đưa sách tuyên truyền cho mẹ tôi, để bà ấy chọn."
"Nguyên phu nhân có thể thích tác phẩm của
cửa hàng chúng tôi, đúng là vinh hạnh của cửa hàng, hôm nay cửa hàng
liền phái chuyên gia đưa qua cho Nguyên phu nhân." Nội tâm quản lí mừng
như điên, đứng dậy đưa Nguyên Dịch ra phòng khách quý, lúc đi ngang qua
đại sảnh, gặp một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp trong tay
cầm hai ba túi trang sức, tay kia còn kéo theo một cô gái trẻ xinh đẹp.
Cô gái thoạt nhìn rất vâng lời, bộ dạng yếu ớt yêu kiều, hiển nhiên
người đàn ông bên cạnh rất coi trọng cô, còn khích lệ bảo cô chọn thêm
mấy thứ nữa.
Quản lí sớm đã nhìn quen các loại già trẻ phối hợp,
đẹp xấu phối hợp, đối với loại chuyện này đã sớm tập thành thói quen,
hắn tự tay làm một động tác mới: "Nguyên tiên sinh, mời bên này."
Nguyên Dịch đi ở phía trước hơi dừng bước, ánh mắt của anh đảo qua đôi nam nữ cách đó không xa, quay đầu đi nhanh ra ngoài.
Trợ lí bước nhanh theo.
"Nguyên tiên sinh, mời đi thong thả." Quản lí chào xong, quay người nhìn thấy
người đàn ông béo và cô gái trẻ tuổi đi về phía cửa.
"Bố, bố dễ bị người ta lừa như vậy, công ti làm sao có thể mở lên?" Nhan Khê nhìn túi trong tay Tống Hải, đây đều là tiền nha.
Từ nhỏ đến lớn cô đều không trải qua thời gian khổ cực, mà ngay cả khi còn bé điều kiện trong nhà không tốt, bố mẹ cũng vô cùng nuông chiều cô. Về sau cô cùng mẹ đi thành phố biển, mẹ mở một hành lang triển lãm tranh,
làm ăn rất tốt, thậm trí danh tiếng trong giới hội họa cũng nổi lên, cho nên điều kiện kinh tế của mẹ rất tốt, cộng thêm mỗi tháng bố cho cô
không ít tiền, cô chưa từng vì tiền mà khổ.
Không rầu rĩ vì tiền, không có nghĩa là cô thích xài tiền bậy bạ.
"Cái cô nhân viên kia rất tinh mắt, bán đồ rất đẹp, mua nhiều thêm vài món
cũng không sao." Tống Hải cười ha ha mở cửa xe, để cho Nhan Khê ngồi về
sau, mình mới đi theo ngồi vào, "Ngày mai bố có họp ở công ti, con ở Bắc Kinh có quen biết bạn bè gì không, nếu không bố xếp một trợ lí đi dạo
phố cùng con."
"Không cần đâu, ngày mai con có hẹn với bạn cùng
đi ăn cơm rồi ạ." Nhan Khê giải thích, "Hồi đại học con có hai người
bạn, sau khi
tốt nghiệp tới công tác ở Đế Đô, nghe thấy con đến Đế Đô,
đã sớm hẹn gặp mặt, bố yên tâm đi, con không nhàm chán đâu."
"Vậy là tốt rồi," Tống Hải yên lòng, "Còn nữa trước kia bạn học cấp hai của con, nếu có quan hệ tốt, cũng có thể liên hệ."
"Đó đều là chuyện nhiều năm trước, làm sao có cách liên lạc," 15 tuổi cô
rời Đế Đô, khi đó cô vừa học nửa năm lớp 10, bây giờ gần chín năm trôi
qua, cho dù có mấy bạn bè tốt, nhiều năm như vậy tình cảm đã sớm phai
nhạt.
Cô ở thành phố biển học nghiên cứu sinh một môn bình
thường, bây giờ học xong, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho tốt.
Sau khi về đến nhà, Nhan Khê đóng cửa phòng, đem tay
đưa vào cổ áo, kéo một cái, đem áo lót từ cổ kéo ra ngoài ném lên
giường, đi về phía cái ghế ngồi xuống, mở máy tính ra.
Đăng nhập thông tin software xong, âm thanh nhắc nhở tin tức kêu không ngừng, cô đeo tai nghe, đùng đùng đánh chữ.
Cô là một tay vẽ nghiệp dư, có đôi khi sẽ vẽ một ít truyện tranh post lên
Weibo, nhưng có lẽ bởi vì nhiều người trong cuộc sống thực có áp lực rất lớn, trình độ vẽ manga của cô không tính là chuyên nghiệp, nhưng lại
khá được hoan nghênh, Weibo không chỉ có gần một triệu người hâm mộ,
trước đó vài ngày còn cùng nhà xuất bản kí hợp đồng, mỗi ngày biên tập
đều thúc giụp cô giao bản thảo.
Trước đó đem một vài đoạn ngắn
vừa mới vẽ post lên trên mạng, Nhan Khê không thấy biên tập thúc giục
bản thảo nội dung gì, liền mở trò chơi Khách Hộ Đoan ra, cùng người
trong trò chơi xưng huynh gọi đệ, chạy đến vùng thôn quên đuổi giết đối
thủ.
Rất nhanh trên thế giới truyền đến tiếng chửi.
"Ngươi mới là nhân yêu (chỉ những người con trai nhưng chơi trò chơi lại giả
thành nữ), tỷ tỷ ta là con gái đấy!" Bóc một cây kẹo que nhét vào miệng, Nhan Khê ở Thương Thành mua con dấu theo dõi, tiếp tục đuổi giết người
mắng cô.
Đóng trò chơi lại, Nhan Khê mới nhớ tới bản thân còn
chưa tẩy trang, liền chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt cho sạch sẽ, đắp một cái mặt nạ rồi bắt đầu lướt Weibo.
Cách lúc cô post một đoạn
manga ngắn đã hơn một giờ, Weibo đã phát qua 5 6 trăm cái, bình luận đến 2 3 nghìn cái, bên trong phần lớn là gào góc, cũng có mấy cái phê bình
cô trình độ không tốt, nhưng bị nhóm fans não tàn của cô đẩy cho trở về.
Đọc mấy cái bình luận đứng đầu, Nhan Khê dùng chế độ loa ngoài gọi điện cho bạn tốt Đào Như.
"Đại Hà!" Rất nhanh điện thoại được tiếp, Đào Như lớn tiếng nói, "Rốt cuộc
mày cũng gọi điện cho tao rồi, chị đây thiếu chút nữa là nghĩ mày bị mất tích đấy."
"Mất tích cái gì," Nhan Khê kéo mặt nạ ra, nhẹ nhàng vỗ mặt, "Ngày mai đi ăn cơm đi, mày mời khách."
"Mày đến Đế Đô rồi hả?" Giọng của Đào Như mang theo vài phần vui mừng, "Được rồi, đúng lúc ngày mai tao nghỉ, gọi thêm Dương Mẫn, ba người chúng ta
tụ họp một phen."
Hai người nói chuyện một lúc, Đào Như do dự một chút, "Mày định ở lại Đế Đô để phát triển công việc hả?"
"Ừ," Nhan Khê dừng tay rút lấy túi giấy, đến phòng vệ sinh rửa sạch mặt mũi
và tay, "Mẹ tao mất rồi, tao về Đế Đô làm việc, còn có thể giúp bố tao
nữa."
"Vậy cũng tốt, về sau chúng ta lại có cơ hội gặp mặt nhiều
hơn rồi." Đào Như không muốn Nhan Đê nói đến chuyện buồn của mình, cho
nên chuyển hướng đề tài, hai người trò chuyện một lát rồi mới cúp điện
thoại.
Rạng sáng ngày hôm sau, lúc Nhan Khê tỉnh lại, Tống Hải đã không còn ở nhà, trên bàn có để bữa sáng ông vừa làm xong.
Nhan Khê ăn sáng xong, lên tầng đổi một bộ quần áo, sau khi trang điểm xong mới ra khỏi nhà.
Trong gara đỗ một chiếc xe Coupe màu đỏ, là Tống Hải cố ý chuẩn bị cho con
gái, Nhan Khê mở cửa xe ngồi lên, độ cao của ghế dựa vừa vặn thích hợp,
lái cũng rất thuận tay.
Có thể thấy được Tống Hải chuẩn bị chiếc xe này đã tốn rất nhiều công sức.
Mặc dù ba người bạn tốt đã hơn một năm không gặp, nhưng sau khi ngồi chung
một chỗ, một chút mất tự nhiên cũng không có, giống như ba người họ chưa từng chia lìa.
"Ê, chúng mày nhìn cái này xem," Dương Mẫn đưa di động vào chính giữa.
Nhan Khê dướn cổ lên xem, là một tập hợp gần 20 thanh thiếu niên lưu hành dáng vẻ văn chương.
Trong đó có một tấm có tạo hình rất lạ, tóc nhuộm giống như đèn xanh đèn đỏ
của cột đèn giao thông, tóc dài thẳng tắp, tạo hình này khiến cho người
khác liếc nhìn một cái liền không thể quên được.
"Mười năm trước, trường học của chúng ta có một ít thiếu niên bất lương yêu thích loại
phong cách này," Nhan Khê chỉ vào màn hình di động, "Trước kia ở trường
cấp ba của tao có một đứa học sinh cá biệt, nhuộm tóc một chỗ xanh một
chỗ đỏ, tao leo lên tường liền nhìn thấy."
"Sau đó thì sao?" Đào
Như cảm thấy hứng thú hỏi, năm đó lưu lại loại học sinh dám có kiểu tóc
này, phần lớn học sinh khác đều không dám chọc vào.
"Sau đó, cũng không có sau đó," Nhan Khê một tay chống cằm, nhớ lại năm xa xôi đó,
"Tao còn chưa nói gì, liền có hai ông thầy đi tới, quát hắn đừng có bắt
nạt tao, cho đến khi tao đi xa, hắn vẫn còn bị hai ông thầy đó vây
quanh."
Dương Mẫn và Đào Như nhìn khuôn mặt vừa vô tội vừa mềm yếu của Nhan Khê, lại không phản bác được lời nào.
"Năm đó mày... Leo lên tường rào làm cái gì?"
"Đương nhiên là trốn học rồi." Nhan Khê hùng hồn trả lời.