Lưu lưu còn nhắn tới mấy tin.
Lưu Lưu: Hiểu Mạn không dám nói việc này cho chị, thậm chí không có can đảm xin chị tha thứ.
Lưu Lưu: Bác sĩ nói bệnh của cô ấy đã là thời kỳ cuối, bất cứ khi nào cũng
có thể ra đi. Hôn lễ dự định tổ chức vào thứ bảy, rất hi vọng chị có thể tới.
Cậu ta nhắn thời gian và địa điểm tới, thấy Nhan Khê không
trả lời lại, lại gửi ba chữ "Xin giúp cho", không lại quấy rầy cô nữa.
Nhan Khê nhìn địa chỉ vị hôn phu Ngụy Hiểu Mạn gửi đến, là sản nghiệp
trên danh nghĩa của tập đoàn Trường Phong, là nơi lần trước cô và Nguyên Tiểu Nhị tới đón ba cô, là cái khách sạn này.
Nhìn nội dung trong khung trò chuyện, Nhan Khê trầm mặc thật lâu, thoát ra.
Buổi tối Nhan Khê mơ một giấc mơ dài, trong mơ cô là một thỏ trắng nhỏ,
trong hang chất đầy cỏ xanh non mềm, kết quả cô vừa cắn xuống một cái,
cỏ xanh biến thành con ốc đồng xào thơm ngon.
Buổi sáng tỉnh lại, cô ngồi yên trên giường mấy phút, mới bưng mặt nói: "Thỏ cũng muốn ăn thịt sao."
Thay quần áo xong xuống lầu, lúc Nhan Khê ăn sáng cùng Tống Hải.
"Nhan Nhan, ba sẽ xuất ngoại theo đoàn khảo sát, con có chuyện gì khó khăn,
có thể gọi điện thoại cho trợ lý của ba." Tống Hải buông đũa xuống,
"Nghe nói mấy cô gái trẻ các con thích cái gì giầy gì gì đó, con gửi
hình qua cho ba, ba mua cho con."
"Dạ, cám ơn ba." Nhan Khê buông đũa xuống, muốn dọn chén dĩa trên bàn xuống rửa, Tống Hải ngăn cô lại,
"Đừng dọn, để ba, lái xe trên đường phải cẩn thận."
Nhan Khê nghe Tống Hải nói xong, dạ dạ vâng vâng xong, mới lấy túi sách ra cửa.
Giờ cao điểm đường rất đông đúc, lúc Nhan Khê tới đài truyền hình thì thiếu chút nữa muộn giờ, trong thang máy gặp được mấy nhân viên làm trong đài thủ đô cũng không quá quen, Nhan Khê vừa đi vào, lập tức có người chào
hỏi với cô, mở miệng gọi một tiếng "Cô Nhan".
Tuy không biết mấy
người này, Nhan Khê vẫn lịch sự mỉm cười chào lại, vào trong đài, phát
hiện ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô cũng đặc biệt nhiệt tình.
"Mọi người đây là làm sao vậy?" Nhan Khê cúi đầu nhìn nhìn mình, quần áo mặc trên người, trang sức cũng không quá kinh thế hãi tục.
"Cô
Nhan." Nhân viên phục trang nói với cô, " tối hôm qua đã dẫn đầu lượt xem, chúc mừng chúc mừng."
Phương thức tuyên truyền trên mạng rất tốt, còn thêm chất lượng chương trình
khá tốt, dẫn đầu trong các chương
trình phát sóng, ngồi yên trên vị trí dẫn đầu lượt xem.
"Dẫn đầu
lượt xem." Nhan Khê đi đến chỗ máy tính của Tiểu Dương, nhìn bảng thống
kê lượt xem, quả thật lượt xem chương trình của cô là dẫn đầu, hơn nữa
cách vị trí thứ hai khá xa.
Đêm qua cô và đồng nghiệp đi ăn cơm
xong, sau khi về nhà lại bởi vì chuyện của Ngụy Hiểu Mạn nên không có
tâm tình lên mạng, quên không chú ý kỳ tiết mục tối hôm qua thu được
lượt xem bao nhiêu rồi.
"Tiểu Nhan." Trần Bội từ văn phòng đi ra, thấy Nhan Khê đã đến, cô vẫy vẫy tay, "Đến phòng chị một chút."
Nhan Khê cười cười với mấy đồng nghiệp, xoay người vào phòng Trần Bội. Văn
phòng Trần Bội hơi lộn xộn, trên bàn mấy xấp văn kiện bày lung tung,
trên mặt đất còn có mấy bản thảo vo tròn. Cô khom lưng nhặt một tờ bản
thảo lên ném vào thùng rác, quay đầu ngồi xuống ghế.
"Việc dẫn đầu lượt xem, hẳn em đã biết rồi." Trần Bội rót ly nước cho Nhan Khê, "Chị nghe ý phía trên nói, nếu lượt
xem của mấy kỳ tiếp theo vẫn cao, thời gian phát sóng chương trình có
khả năng sẽ chuyển lên mười giờ, khi đó vừa đúng thời gian hết phim
truyền hình, người xem chương trình cũng sẽ nhiều hơn một chút."
Nhan Khê bưng cốc giấy không nói gì, Trần Bội cố ý gọi cô vào, tuyệt đối không đơn thuần là khích lệ cô.
"Chị hơn em vài tuổi, có thể sẽ không cùng suy nghĩ với những người trẻ tụi
em, chắc chắn sẽ không nắm rõ thị hiếu để tạo nội dung hay cho các kỳ
của chương trình, em có ý tưởng gì có thẻ nói với chị, chương trình mấy
ngày tới, có ý tưởng gì không?"
"Đã chuẩn bị được cũng gần xong rồi, chị muốn xem lại sao?"
"Để cho Tiểu Dương gửi một bản cho chị." Trần Bội cười gật đầu, "Thời gian
sắp tới vất vả cho em rồi." Cô muốn nói với Nhan Khê, tổng đài trưởng
bên kia giống như có ý bồi dưỡng Nhan Khê, nhưng việc này vẫn chưa rõ
ràng, có thể thành hay không cũng không chắc được, cô cũng khó mà mở
miệng đề cập.
Nhan Khê thấy Trần Bội không còn gì muốn nói, mới đứng dậy rời khỏi văn phòng Trần Bội.
Văn phòng đài trưởng, Trầm Tinh Nhan nghe đài trưởng úp úp mở mở nói cái gì mà nữ dẫn chương trình trong đài, nhân số cũng không ít, nhưng chân
chính có năng lực thì không nhiều lắm, hỏi cô có xem trọng hậu bối nào
không, có thể mang theo bên người học hỏi kinh nghiệm các loại.
Trầm Tinh Nhan biết trong đài muốn cho cô dẫn dắt người mới, nhưng mà ai
thật sự muốn dẫn dắt một đối thủ cạnh tranh trẻ tuổi hơn mình chứ, ngoài mặt cô nói vài câu xã giao qua lại, nhưng thực chất một lời hứa hẹn đều không có.
"Cô Trầm, trong đài cũng không dễ dàng gì, hiện tại
internet càng ngày càng phát triển, miếng bánh ngọt này đài truyền hình
như chúng ta được chia ngày càng nhỏ, cạnh tranh so với lúc trước cũng
kịch liệt hơn không ít, không có mấy thứ mới mẻ rót vào, làm sao có thể
giữ nhiều người xem được đúng không?" Trong đài cũng không muốn xé rách
mặt với Trầm Tinh Nhan, cho nên đài trưởng tìm từ thập phần khách khí,
ông đưa một phần danh sách tới trước mặt Trầm Tinh Nhan, "Cô xem, có ai
vừa mắt không?"
Trầm Tinh Nhan nhìn danh sách tuyển chọn, bốn
người này đều có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa đều có chút danh tiếng,
nhưng nếu bàn về bản lĩnh dẫn chương trình, bốn người này không ai có
thể đơn độc làm một nội dung chương trình được.
Thấy cô không mở miệng hay tỏ thái độ, lãnh đạo cười hề hề nói: "Như thế nào, ai cũng chướng mắt?"
Trầm Tinh Nhan và trong đài sớm đã là quan hệ hỗ trợ cùng có lợi, cho nên
cũng không cần quá thiệt thòi chính mình, cô lật danh sách qua mấy
trang, gõ gõ mặt giấy nói: "Tôi đã xem chương trình các cô ấy dẫn, đều
có chút đặc sắc, còn cần tôi dẫn dắt sao."
Xem ra là thật sự nhìn không nổi rồi.
Đài trưởng gật gật đầu: "Vậy cô cảm thấy trong đài còn có ai có kinh nghiệm không đủ, cần cô phải dẫn dắt."
Trầm Tinh Nhan muốn nói, người nào cô cũng không muốn dẫn dắt, chưa từng
nghe qua đồng tính thì tương xích sao? Nhưng nhớ đến tình cảm mấy năm
nay của cô với đài truyền hình này, không nói những lời này ra miệng.
Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên khuôn mặt một người, tay đang gõ mặt
giấy dừng lại, "Khoảng thời gian trước trong thang máy tôi gặp được một
người mới, chương trình của cô ấy tôi có xem qua, vẫn có chút hay."
Thấy cô mở miệng, trên mặt đài trưởng nhất thời tươi cười trở lai: "Người mới đó là ai?"
"Là người dẫn chương trình , nếu trong đài đồng ý, tôi có thể dẫn dắt cô ấy." Trầm Tinh Nhan nghĩ thầm, so với
việc dẫn dắt mấy tiểu yêu tinh mỗi ngày đều nghĩ muốn đi theo cô làm
chương trình, không bằng dẫn một người thuận mắt, tốt xấu gì thì trong
tên cô gái này cũng có chữ Nhan, cái này coi như là có duyên phận.
"Cô nói là Nhan Khê?" Đài trưởng đối với Nhan Khê có chút ấn tượng, chương
trình của người này vừa mới được phát sóng trên đài mấy ngày nay, đồng
thời lượt xem chương trình cũng đứng nhất, danh tiếng trên mạng cũng khá được, chứng minh người này có chút bản lĩnh.
"Nhưng người này mới vào đài mấy tháng, kinh nghiệm có thể hơi không đủ."
"Kinh nghiệm đều là từ từ tích lũy mà ra." Trầm Tinh Nhan thờ ơ nói, "Chọn cô ấy đi."
"Nếu cô Trầm đã chọn rồi, thì đó chính là may mắn của người này."
"Kính thưa quý vị và các bạn, hôm nay đến đây xin kết thúc, mời mọi người đón xem vào ngày mai cũng vào khung giờ này, hẹn gặp lại." Nhan Khê nhìn
vào máy quay chào tạm biệt người xem, tắt micro gắn trên áo, thu dọn tư
liệu trên bàn.
"Kết thúc công việc."
"Vất vả vất vả rồi."
Nhan Khê vừa đi ra trường quay, thì thấy không ít nữ đồng nghiệp nằm úp sấp
trên cửa sổ, đang kích động địa thảo luận cái gì đó ngoài cửa sổ.
"Mọi người nhìn gì vậy?" Nhan Khê tò mò nhìn qua, nhưng mà cửa sổ đã bị mọi người chiếm hết, cô tìm không thấy khe hở nào.
"Bên ngoài có người xếp hoa hồng thành hình một trái tim lớn, không biết
chuẩn bị tỏ tình với ai." Sau khi mọi người phát hiện sự tồn tại của
Nhan Khê, hướng bên cạnh chen chen lách lách, chừa cho cô một chút không gian, để cô có thể ló đầu xem náo nhiệt.
Nơi này cách phía dưới
cao ốc đài truyền hình cũng phải vài tầng, ngăn cách độ cao mấy chục
mét, đống hoa hồng kia xem ra chiếm diện tích rất lớn, không biết phải
tốn bao nhiêu tiền mới có thể bày ra hiệu quả như vậy.
Cũng không biết người có tiền nghĩ ra kiểu tiêu tiền này là người thế nào.
Hiện trường vẫn chưa chuẩn bị xong, còn có vô số nhân viên công tác đang cầm hoa xếp vào, Nhan Khê xem một chút cảm thấy không có gì thú vị, cô lấy
điện thoại ra chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài: "Các người đẹp, mọi người
còn chưa đi ăn cơm trưa sao?"
"Bọn em đều đã ăn rồi." Tiểu Dương
cực kỳ hâm mộ nhìn dưới lầu, "Có thể tốn nhiều tiền và tinh lực như vậy
tỏ tình với một cô gái, người đàn ông này khẳng định cực kỳ thích cô gái này."
"Không chừng có thể là một cô gái muốn tỏ tình với chàng trai
nào đó." Nhan Khê xem thực đơn trên web thật lâu, mới quyết định sẽ ăn
cái gì.
"A a a a, một người đàn ông đang bước xuống từ một chiếc xe, đáng tiếc là không thấy rõ mặt."
“Đối tượng là ai, thế nào mà vẫn còn không xuất hiện chứ?"
Nhan
Khê gục xuống bàn nghe tiếng các đồng nghiệp thảo luận sôi nổi, sờ sờ
bụng và chờ anh trai giao hàng, không biết có phải bởi vì cô đã làm
chuyên đề về người giao hàng không, cho nên được thần linh giao hàng phù hộ, mỗi lần cô gọi cơm đều đưa đến rất nhanh.
Đợi không tới 20 phút, đồ ăn đã đến, mới vừa mở nắp còn chưa bắt đầu ăn, đã nghe được tiếng thét chói tai của các đồng nghiệp.
"A a a, mọi người mau nhìn, bong bóng thả lên kìa, trên đó viết tên ai?!"
"Kính của tôi, mắt kính, tôi thấy không rõ chữ trên đó."
"Mắt người nào nhìn rõ, mau nói cho tôi biết trên đó viết cái gì."
"Tiểu Khê, hãy làm bạn gái tôi..."
Các đồng nghiệp đồng thời quay đầu nhìn Nhan Khê đang vùi đầu ăn cơm, Tiểu Khê này hẳn không phải là cô Nhan chứ?
"Mọi người đừng nhìn tôi, trong cao ốc này người tên Tiểu Khê chắc chắn
không chỉ có mình tôi." Nhan Khê uống một ngụm nước, "Bên cạnh tôi cũng
không có người có phong cách phù phiếm này."
Có đôi khi, thật sự nói chuyện cũng không nên quá mạnh miệng.
Đúng lúc điện thoại của cô vang lên, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Ấn nút nghe, giọng Tống Triều truyền ra.
"Nhan Khê, em có thích biển hoa hồng tôi chuẩn bị cho em không?"
"Xin lỗi, có phải anh có hiểu lầm gì với biển không?" Nhan Khê buông đũa
xuống, lấy khăn tay lau miệng, "Tống Triều, rốt cuộc anh muốn làm cái
gì?"
"Tôi làm còn chưa rõ ràng sao, đương nhiên là theo đuổi em." Tống Triều đứng dưới đài truyền hình, xem mấy chiếc di động đang quay
hắn ta như không có, "Hôm nay chuẩn bị hơi gấp, nếu em cảm thấy còn ít
hoa, ngày mai tôi có thể cho người đưa tới thêm."
Nhan Khê đứng
lên đi đến cửa sổ, Tống Triều đứng ở cửa lớn, ngửa đầu nhìn lên trên,
hắn nhìn không thấy cô ở cửa sổ, cô cũng thấy không rõ vẻ mặt Tống
Triều. Đây là lấy danh nghĩa theo đuổi để làm trò sao, cũng không biết
diễn kịch cho ai xem?
"Tôi không thích người tặng hoa, anh có
tặng tôi hoa bằng kim cương, tôi cũng vui không nổi." Nhan Khê cười ra
tiếng, "Anh Tống thích cảm giác được nhiều người chú ý như vậy, tôi
không quấy rầy nữa."
Cúp điện thoại, Nhan Khê cười nhạo một tiếng, về văn phòng nghỉ ngơi.
Soái ca nhà giàu tỏ tình, cô gái bí ẩn dưới cuộc tấn công mạnh mẽ mà dịu
dàng, từ chối không xuất hiện, không biết có thể lên báo hay không?
Nhưng mà Nhan Khê đã xem thường năng lực xem náo nhiệt của dân mạng, giờ này
khắc này đã có người quay phim đăng lên mạng, đưa hình ảnh soái ca tỏ
tình lên màn hình, thuận tiện còn quay toàn cảnh ảnh hoa hồng, dẫn tới
sự hiếu kỳ của mọi người, rốt cuộc là kiểu cô gái nào, mới có thể làm
cho soái ca có quyết tâm lớn như vậy?
Nhiều hoa hồng trên đất như vậy, cái này không phải hoa, mà là tiền đó!
Mười phút, nửa tiếng, một tiếng, soái ca vẫn đứng tại chỗ, mà cô gái thần bí cũng vẫn chưa xuất hiện.
Có mấy anh chàng trên mạng bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, có tiền
thì thế nào, nữ thần không muốn để ý tới một dạng không tốt. Còn có
người cảm thấy có chút thương cảm với vị soái ca này, một mảnh chân tình bị người ta đạp lên, cô gái được tỏ tình không thích anh ta, cũng không nên để cho anh ta chờ như vậy.
Nhưng có rất nhiều dân mạng cũng
cảm thấy, loại hành vi thuộc kiểu đạo đức bắt buộc này, đàn ông có tiền
thì thế nào, con gái người ta không thích, anh ta lại làm ra hành động
náo loạn như vậy, có suy xét đến cảm thụ của cô gái đó không?
Nghe tiếng nghị luận càng ngày càng nhiều từ bốn phía, Tống Triều lại bấm số Nhan Khê: "Nhan Khê, quả nhiên cô vẫn vô tình như vậy."
Nhan Khê tức giận nói: "Khi nào thì tôi có tình với anh hả? Tống Triều, anh làm lớn mọi chuyện như vậy, không sợ mất mặt sao?"
"Mất mặt?" Tống Triều bỗng nhiên cười ra tiếng, "Nhan Khê, ngày mai tôi sẽ
truyền tin tức tôi theo đuổi cô ra khắp nơi, cô cảm thấy Nguyên Dịch sẽ
nhìn cô thế nào?"
Nhan Khê càng ngày càng cảm thấy Tống Triều cái người này tâm lý có chút vặn vẹo, nếu cô và Nguyên Dịch sớm nảy sinh
tình cảm, bị hắn ta nháo ra như vậy, không chỉ giữa hai người có khả
năng sẽ xuất hiện mâu thuẫn, mà cô còn có thể ở trong mắt người khác bị
gắn cho cái danh "Trêu hoa ghẹo nguyệt" rồi, kiểu hào môn vọng tộc như
Nguyên gia, làm sao có thể để cho một cô gái có cái danh "Trêu hoa ghẹo
nguyệt" gả vào.
Mà Tống Triều tối đa chỉ là mang hình tượng người đàn ông si tình đáng thương, nói không chừng còn có thể lừa gạt sự
thương cảm của mấy cô gái nhỏ đối với hắn thậm chí còn có thể động tâm.
Loại thủ đoạn này...
Tống Triều hắn ta là học viên ưu tú đã tốt nghiệp học viện cung đấu trạch đấu sao?
"Tôi không biết anh ấy sẽ cảm nhận về tôi thế nào, không bằng tôi gọi điện
thoại cho anh ấy hỏi một chút." Nhan Khê bị thủ đoạn này của Tống Triều
làm tức cười, "Tống Triều, tôi muốn hỏi một chút, anh làm nhiều như vậy
tự tổn hại tắm trăm chuyện, có chỗ gì tốt?"
"Không có lợi thì thế nào, chính là muốn nhìn thấy thứ không thuộc về tôi, cuối cùng sẽ có
kết cục bất hạnh, tôi rất vui sướng." Nụ cười của Tống Triều đặc biệt
dịu dàng, "Nhan Khê, cô có thể đứng lên chiếc thuyền lớn Nguyên Dịch
này, tôi cũng có cách để cho hắn đẩy cô từ trên thuyền xuống."
Nhan Khê:...
Cô là người bình thường, không thể nào hiểu được suy nghĩ của một người điên.
"Tống Triều, tôi cảm thấy anh nên ít xem mấy bộ phim trạch đấu đi thì hơn,
những thứ này không tốt cho đầu óc của anh." Nhan Khê hơi ngừng một
chút, "À..., còn có một lời khuyên quên nói, đừng quên uống thuốc, đừng
hại người hại mình."
Cúp điện thoại, Nhan Khê lập tức bấm số Nguyên Dịch.
"Phân tích điều này ra..." Tiếng Nguyên Dịch vừa dứt, nói với thư ký, "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút."
"Nguyên Tiểu Nhị, tôi bị chặn lại trong đài truyền hình rồi."
"Làm sao vậy?" Nguyên Dịch từ trên ghế đứng lên, "Gặp phải người xem không phân rõ phải trái rồi hả?"
"So với cái này còn nghiêm trọng hơn." Giọng Nhan Khê nghe qua rất thương
cảm lại uất ức, "Có một tên điên đặt một đống lớn hoa hồng tỏ tình với
tôi, làm cho vô số người vây xem, tôi không dám ra ngoài."
Trong đầu Nguyên Dịch trống rỗng, lấy áo khoác trên ghế lên nói: "Cô đừng hoảng, tôi lập tức tới ngay, người tỏ tình là ai?"
"Là cái tên Tống Triều đó, gây ra việc này, người khác sẽ nhìn tôi thế nào."
"Không có việc gì, cô đi xuống lầu từ chối hắn ta, nói là cô có bạn trai rồi." Nguyên Dịch đi vào thang máy, giọng nói hơi dừng lại rồi lại nói,
"Không thì tôi chịu thiệt một chút, giả làm bạn trai cô."
"Nguyên Tiểu Nhị, quả nhiên anh là người đẹp trai nhất và tốt nhất thế giới."
Cúp điện thoại, Nhan Khê hôn một cái vào điện thoại.
Cỏ gần hang có vị ốc đồng, đưa tới cửa rồi.
Nguyên Dịch cúp điện thoại, chỉnh xong quần áo và cravat, hít sâu một hơi.
Đừng khẩn trương, cố lên, phải bình tĩnh, nói không chừng có thể đùa quá hoá thật thì sao.