"Chủ nhiệm Dương." Một cô gái trẻ mặc áo khoác màu nâu nhạt đi đến, vóc
dáng cao gầy, đôi môi đỏ sẫm, cười lên thập phần mê người.
"Đồng Đồng đến rồi sao?" Chủ nhiệm Dương cười cười với người vừa đến, "Ngồi đi."
Triệu Uyển Đồng ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn Nhan Khê: "Vị này chắc là người nổi tiếng trên mạng làm các cô gái đều hâm mộ, cô Nhan đúng không?"
Giọng điệu nói chuyện nghe rất tốt, nhưng là cái liếc mắt nhìn người,
loáng thoáng mang theo vài phần ngạo mạn.
Éc, lời này không phải
là đang nói, nếu không phải nhờ sự kiện chiều hôm qua, cô sẽ không được
người nào biết đến? Nhan Khê cười nhạt nói, "Tôi cũng không ngờ sẽ gây
ra sự tình lớn như vậy, để cho mọi người xem một trận náo nhiệt."
Chủ nhiệm Dương vờ như chính mình cái gì cũng không biết, sau khi nói xong
với Nhan Khê, ông nói với Triệu Uyển Đồng: "Đồng Đồng, tôi đã bàn bạc
với mọi người trong đài và đã thống nhất là phong cách của cô và thầy
Tiền Lâm rất thích hợp với nhau, về sau cô sẽ do thầy Tiền dẫn dắt."
Triệu Uyển Đồng miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, trước mặt chủ nhiệm
Dương, khen Tiền Lâm vài câu. Nhưng mà ở đài thủ đô ai chẳng biết, chỉ
cần có Trầm Tinh Nhan ở đây, Tiền Lâm đời này cũng đừng mong đứng đầu ở
đài thủ đô. Ban đầu vẫn miễn cưỡng có Lý Giai Ngữ có thể đấu với Trầm
Tinh Nhan, nhưng từ khi Lý Giai Ngữ đi qua ăn máng khác sau đó lại tự
sát, Trầm Tinh Nhan nghiễm nhiên hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong đài, Tiền Lâm so với Trầm Tinh Nhan hơn năm sáu tuổi, nhưng trước mặt Trầm
Tinh Nhan, chỉ có thể kiêng nể mấy phần.
Cô làm dẫn chương trình
trong đài được ba năm, vậy mà lại bại bởi một người mới vào mấy tháng,
chẳng lẽ năng lực làm việc của cô lại thua kém hơn một người mới vào?
Chủ nhiệm Dương làm việc tại đài đã nhiều năm, lại làm sao có thể nhìn
không ra trên mặt Triệu Uyển Đồng là hòa khí, nhưng nội tâm đã sớm bất
mãn, chỉ là Trầm Tinh Nhan người ta chướng mắt Triệu Uyển Đồng, cũng chỉ muốn dẫn dắt Nhan Khê, bọn họ có thể có biện pháp nào chứ?
Muốn
trách thì trách chính cô ta, bình thường thủ đoạn lăng xê tên tuổi ùn
ùn, cũng không hiểu được làm tốt xã giao trước mắt, bây giờ gặp chuyện
thì lại ôm chân phật, cũng phải nhìn Phật người ta có nguyện ý hay
không.
Sau khi chủ nhiệm Dương thông báo quyết định cuối cùng cho hai người xong, cho hai người trở về chuẩn bị, ông cũng không muốn nhìn hiện trường giương cung bạc kiếm.
Ông nghĩ cũng không sai, Nhan Khê và Triệu Uyển Đồng sau khi rời khỏi văn phòng, Triệu Uyển Đồng đã phát tác trước.
"Thực hâm mộ cô Nhan, gia thế tốt lại xinh đẹp, còn có bạn trai có tiền lại
si tình." Triệu Uyển Đồng cười như không cười nói, "Đều nói đàn ông tìm
được vợ tốt có thể đỡ được mười năm phấn đấu, phụ nữ chúng ta kỳ thật
cũng giống vậy, tìm được người đàn ông lợi hại, sức cạnh tranh so với
người bình thường cũng mạnh hơn."
"Cô Triệu nói đúng, không chỉ
phải có bạn trai lợi hại, còn phải có gia thế tốt." Nhan Khê cười tít
mắt nói, "Như vậy thì từ nhỏ đến lớn mới không cần chịu khổ, nghĩ đến
người khác tân tân khổ khổ dùng hết thủ đoạn đều không đạt được gì, tôi
chỉ cần gật đầu thì có thể đạt được, vẫn có chút xấu hổ."
"Tính cách cô Nhan thật là ngay thẳng, nghĩ sao nói vậy." Triệu Uyển Đồng cho tới bây giờ chưa thấy người vô sỉ như vậy.
"Có chuyện nói thẳng là ưu điểm của tôi." Nhan Khê sờ sờ mặt mình, "Nghe
nói tâm tư quá nhiều sẽ mau già, cô Triệu cảm thấy lời này có đúng
không?"
Triệu Uyển Đồng cũng đã từng gặp nhiều người nói chuyện tiện như vậy, nhưng tiện giống Nhan Khê, thật đúng là không gặp nhiều.
Cũng chỉ có thể nuốt khẩu khí này xuống, "Ha ha."
Ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện sự kiện tỏ tình kia, trong lòng cô ta đã
bán tín bán nghi. Trong đài vừa mới chuẩn bị bồi dưỡng người mới, Nhan
Khê lại đột nhiên được hai người cao phú suất theo đuổi, ồn ào đến toàn
bộ mọi người đều biết, nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Mặc kệ có
phải là thủ đoạn PR hay không, bọn họ muốn mượn chuyện này, hạ thấp hảo
cảm của người qua đường với Nhan Khê. Cô ta đã tính hết rồi, duy nhất
không ngờ tới, gia thế nhà bạn trai Nhan Khê lại hiển hách đến như vậy.
Có bạn trai lợi hại như vậy, không chờ chuẩn bị làm phu nhân nhà giàu đi,
chạy tới đài truyền hình cướp đoạt công việc của cô ta làm gì?
Ở
đài truyền hình liều sống liều chết, không vì danh lợi, vì gả cho người
đàn ông tốt sao? Nhan Khê này mỗi ngày đi theo người quay phim quay tư
liệu sống, dãi nắng dầm mưa, tăng ca ăn cơm không đúng giờ đều là chuyện thường, kết quả dẫn nhiều kỳ chương trình như vậy, còn không bằng cô
trở thành bạn gái Nguyên Dịch còn tốt hơn nhiều.
Cho nên cô ta vì cái gì phải luẩn quẩn trong đài làm người dẫn chương trình, có phải đầu óc có bệnh không?
Hai người đứng ở cửa thang máy, nhưng không có người nào đi ấn phím, giống như người nào động thủ trước thì người đó thua.
"Cô Nhan tự tin là mình có mệnh tốt như vậy, xem ra sắp kết hôn với Nguyên
tổng rồi hả?" Triệu Uyển Đồng che miệng cười, "Đến lúc đó đừng quên mời
tôi đến uống rượu mừng, dính chút không khí vui mừng."
A..., đây là đang trào phúng cô quen bạn trai nhà giàu, nhưng không nhất định có thể gả được vào cửa sao?
"Phải xem biểu hiện của bạn trai tôi rồi, tôi vẫn còn trẻ còn chưa muốn bước
vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy." Nhan Khê thở dài, "Tục ngữ nói phụ nữ ba mốt là nhánh hoa, tôi ngay cả hai lăm cũng chưa đến, vẫn chỉ là nụ
hoa nhỏ, hiện tại bàn chuyện kết hôn thì quá sớm rồi."
Năm nay Triệu Uyển Đồng sắp bước vào hàng băm:...
Rõ ràng lời trào phúng gì đối phương cũng chưa nói, nhưng cô vì cái gì lại cứ cảm thấy rất tức giận?
"Cuối cùng phụ nữ luôn luôn phải lập gia đình, luôn thích vui chơi, thì làm
vợ thế nào, làm mẹ thế nào." Lời nói của Triệu Uyển Đồng lập tức chuyển
đổi, "Nhưng mà chỉ cần có tiền, thì cũng không cần suy xét những thứ
này. Mặt khác, có chuyện tôi quên hỏi, những lời đồn trên mạng xử lý
xong rồi hả? Những dân mạng này cũng thật sự là đảo lộn trắng đen, cô ở
trên mạng bị bôi xấu thành như vậy, khó trách Nguyên tổng sẽ tức giận
đến mức khởi tố kẻ tạo lời đồn."
"Anh ấy bình thường cũng rất
tốt, không nỡ để tôi chịu uất ức, chỉ cần thấy người khác mắng tôi, sẽ
tức giận. Buổi sáng hôm nay còn nói với tôi, nhất định phải điều tra rõ
ngọn nguồn lời đồn trên mạng này, miễn cho tôi chịu uất ức không đâu vào đâu." Ở trong lòng Nhan Khê cười lạnh, chỉ cô ta biết làm người khác
buồn nôn sao? Cô không chỉ phải làm người buồn nôn, còn có thể thể hiện
tình yêu không biết xấu hổ, xem ai buồn nôn ai.
Sắc mặt Triệu
Uyển Đồng khẽ biến, cũng không có tâm tư cùng Nhan Khê đấu tiếp, vội
vàng bấm thang máy, thang máy vừa tới, vội vàng rời khỏi.
"Xuy." Nhan Khê đi vào thang máy đối diện, tâm tình không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của người khác còn có thể thờ ơ thì
đúng là thánh nhân, trời sinh cô là người keo kiệt hay mang thù, người
nào trào phúng cô, cô sẽ cho họ cảm thấy buồn nôn hơn. Mẹ cô từng nói,
làm phụ nữ không thể không cần mặt mũi, nhưng cũng không thể quá mức
thanh cao thoát tục.
Người giống như Triệu Uyển Đồng vậy, lần đầu tiên nếu nén giận, sẽ chỉ làm cô ta lên
mặt hơn. Đối phó với người
không biết xấu hổ, cách tốt nhất chỉ có một, đó chính là so với cô ta
càng không biết xấu hổ hơn.
"Cô Trầm." Hai người từ chỗ rẽ đi ra, đúng là Trầm Tinh Nhan và trợ lý của cô. Trợ lý nghẹn họng nhìn trân
trối nói, "Không ngờ bình thường trước mặt fan Triệu Uyển Đồng giả đáng
yêu ngây thơ, thực ra là trong gối có kim châm. Còn Nhan Khê kia, nhìn
thì có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nói chuyện lại rất không khách khí. Cô
Trầm, dẫn người mới kiểu này bên cạnh cô, có thể trêu chọc phiền toái
cho cô không?"
"Có thể có cái gì phiền toái chứ?" Trầm Tinh Nhan ngược lại nở nụ cười, "Nhan Khê này càng ngày càng hợp khẩu vị của tôi rồi."Cô thích tính cách này lúc nên không biết xấu hổ thì kiên quyết không biết xấu hổ đến cùng, giống như cô lúc trẻ.
Lúc này trên mạng vẫn náo nhiệt như cũ, lần này tuy Nguyên Dịch gửi thư
luật sư cho mấy trang đăng tin tức bịa đặt này, hơn nữa làm cho bọn họ
xóa tài khoản weibo đăng tin, nhưng về vấn đề tình cảm của anh với Nhan
Khê, thì không có cấm, thậm chí anh còn vụng trộm mời một lượng lớn đám
người đăng tin, tẩy não dân mạng, để cho mọi người nói anh và Nhan Khê
đẹp đôi bao nhiêu.
Nhưng mà ánh mắt quần chúng lại sáng như
tuyết, mấy người đăng tin này cho dù lợi hại thế nào, cũng không thể
khiến mọi người cũng nghĩ giống vậy.
Có người tự xưng là biết xem tướng đứng ra nói, tuy Nguyên Dịch có thân phận hiển hách, nhưng cùng
Nhan Khê không hề xứng đôi, là tình cảm không có kết quả. Ngược lại là
vị tỏ tình thất bại Tống Triều kia, tướng mạo cùng Nhan Khê tương hợp
hơn, nếu hai người kết hôn, khẳng định là phu thê ân ái đầu bạc có kết
quả tốt.
Phát ngôn này vừa ra được bộ phận dân mạng ủng hộ, nhưng cũng có nhiều người cảm thấy người này nói hưu nói vượn, chuyện tình
cảm người ta đang tốt đẹp, hắn lại nói hai người không xứng, nam tiểu
tam thì xứng, này không phải không có chuyện gì làm sao?
Vì thế
vị "Thần Toán Tử" tự phong này bị người qua đường trên mạng ném đá, ném
đến thiếu chút nữa không khóc quỳ thừa nhận chính mình là nói hưu nói
vượn.
Ngẫu nhiên có một hai dân mạng đứng ra nói: "Chẳng lẽ chỉ
có một mình ta cảm thấy, vị Nguyên tổng giám đốc này là phần tử quân dự
bị sao?"
Không biết mọi người là thấy được hay không thấy được,
vẫn không dám nói cái gì, cái phát ngôn này rất nhanh đã biến mất, cũng
không có làm quá nhiều người chú ý.
【 Trong trận chiến tình cảm quan trọng nhất là hai điểm: Một, không biết xấu hổ. Hai, liên tục không biết xấu hổ. 】
Tắt trang web hướng dẫn theo đuổi phụ nữ, Nguyên Dịch gọi cho Trương Vọng.
Trương Vọng đang phơi nắng trên bờ cát với mỹ nữ, thấy Nguyên Dịch chủ động
gọi điện thoại cho mình, nội tâm liền có một loại dự cảm không quá tốt.
"Vọng Tử, tôi muốn hỏi cậu một chút, như thế nào để ngụy trang từ một tình bạn, biến thành người yêu chân chính?"
"Nguyên Tiểu Nhị, Nguyên Nhị ca, cậu cũng biết đùa thật." Trương Vọng hít sâu
một hơi, "Tôi giống người nhàm chán đến nỗi giả chơi trò tình cảm với
phụ nữ sao?"
"Cái đó không quan trọng, tôi chỉ là muốn hỏi ý kiến của cậu." Giọng Nguyên Dịch rất bình tĩnh, lại bổ sung một câu, "Tuy
phần lớn cách của cậu đều không đáng tin."
"Là đàn ông thì trực
tiếp tỏ tình, hôm nay cậu chạy đến trước mặt Nhan Khê nói, người đẹp,
anh đây muốn ở cùng một chỗ với em, em có đồng ý không là xong rồi
thôi." Trương Vọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Lo nhiều
chuyện như vậy làm gì?"
"Như vậy quá lỗ mảng, có vẻ không đủ tôn trọng." Nguyên Dịch nhíu mày, "Thôi, tôi đi hỏi hỏi người khác."
"Chê tôi lỗ mảng còn hỏi." Trương Vọng cười mắng, "Dáng vẻ kì kèo mè nheo
này của cậu, khi nào mới có thể đuổi người ta tới tay được?"
Nguyên Dịch cúp điện thoại, do dự thật lâu mới mở máy tính, trong khung
sticker tìm một hình mèo con đáng yêu lanh lợi, gửi cho Nhan Khê.
Nguyên Tiểu Nhị: Chủ nhật có chuẩn bị đi chỗ nào chơi không?
Chủ nhật...
Nhan Khê nhìn tin nhắn Nguyên Dịch gửi tới, nhớ tới chuyện mấy ngày nay đã
quên. Từ lần trước vị hôn phu của Ngụy Hiểu Mạn nhắn tin cho cô, thì
không còn quấy rầy cô nữa, cô cũng không thấy bất luận ai trong nhóm trò chuyện của lớp nói chuyện Ngụy Hiểu Mạn bị bệnh nặng.
Nhan Tiểu Khê: Có bạn đại học kết hôn, tôi không biết có nên đi không.
Tin nhắn vừa gửi qua, Nguyên Dịch không lập tức trả lời lại, Nhan Khê để
điện thoại di động xuống, gục xuống bàn lăn qua lăn lại chậu cây cô mới
mua. Chẳng được bao lâu, Nguyên Dịch gọi qua.
"Vừa rồi có thư ký vào, tôi phải ký một phần văn kiện."
Giọng Nguyên Dịch trong rõ lại trầm ổn, làm Nhan Khê có hơi xúc động nói việc này ra: "Cô ta từng làm chuyện có lỗi với tôi, bây giờ cô ta bị bệnh
nặng, không biết khi nào sẽ phải ra đi..."
"Cô vẫn còn oán giận cô ta?"
"Không."
"Vẫn còn chút tình nghĩ bạn bè với cô ta?"
Nhan Khê bật cười: "Không."
Trong lúc đó cô và Ngụy Hiểu Mạn, đã ngăn cách vài năm, đã không còn cái gì
mà ân oán tình thù rồi, chỉ có thể xem như một đoạn ký ức hoang đường
trong trí nhớ thôi.
"Cô nói hôn lễ của cô ta tổ chức ở khách sạn Trường Phong?"
"Ừm."
"Nhan Tiểu Khê, cô đã khó đưa ra lựa chọn như vậy, không bằng chủ nhật này để tôi sắp xếp giúp cô, có được không?"
Nhan Khê nắm phiến lá của chậu cây, khóe môi hơi cong: "Được."