"Đây là hạng mục mà các người nói rất tiềm năng hả!" Tống Triều ném văn
kiện thông báo tạm dừng thi công lên trên bàn, "Người phụ trách công tác thăm dò là ai, dưới nền đất có cổ mộ lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra sao."
Người dưới chẳng dám thở mạnh, cái hạng mục
này ở giai đoạn trước bọn họ đầu nhập vào không ít tài nguyên, hiện tại
đột nhiên đào ra một cổ mộ, nghe nói vật bồi táng còn rất cao, những nhà khảo cổ học này đào một đống lớn hố ở khu này, cũng không biết lại ở
chỗ này sẽ đào thời gian dài bao lâu.
Cái hạng mục này Tống Triều là nhà đầu tư, khi hắn về nước chỉ có vị trí nửa vời trong công ty,
thái độ của ông nội đối với bọn hậu bối cũng không có khác biệt quá lớn, rõ ràng hắn so với mấy anh em họ khác càng ưu tú hơn, nhưng ở nhà những người khác chỉ xem, hắn là con trai của tiểu tam.
Tống Từ sống
phóng túng mọi thứ không ngừng, Tống Thi đêm không về ngủ, học những
người khác bao dưỡng "Tiểu bạch kiểm", gây ra gièm pha khắp nơi, làm
Tống gia mất không ít mặt mũi, nhưng vì bọn họ có người mẹ xuất thân
danh môn, sống nơi giàu có hơn người.
Xuất thân, tại trong mắt
những người này, so với năng lực còn quan trọng hơn. Từ nhỏ thành tích
của hắn đã ưu tú, giành giải thưởng vô số, đều hống không lại một câu do tiểu tam sinh.
Đến khi lần hạng mục này thành công, hắn có thể
cho Tống gia hãnh diện, không ngờ sẽ từ dưới đất đào ra ngôi mộ cấp bậc
vương hầu, còn là hai ba ngàn năm trước, nhiều năm như vậy cũng chưa có
ai phát hiện, thế nào lại khiến cho hắn gặp phải rồi hả?
Lần cạnh tranh đấu thầu đó, Nguyên gia không tham dự cạnh tranh đấu thầu, tuy
Nguyên Dịch lấy danh nghĩa Hằng Thái tham gia cạnh tranh đấu thầu, nhưng lại bại bởi người của hắn, lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, bây giờ
nhớ lại, Tống Triều nhịn không được hoài nghi, có thể Nguyên Dịch đã sớm có được chút tin tức gì đó.
Đúng là Nguyên Dịch biết tin tức gì không? Còn có hắn mời nhân viên chuyên nghiệp thăm dò, đều không có phát hiện những thứ này?
Điện thoại vang lên, Tống Triều để mọi người ra ngoài, mới nhấn nghe, giọng Tống Từ cà lơ phất phơ truyền tới.
"Em họ, nghe nói bạn em đầu tư cái hạng mục kia, đào ra mộ của vương hầu?"
Tiếng cười từ trong điện thoại truyền ra, "Người bạn này của em đúng là
vì sự nghiệp khảo cổ quốc gia mà có cống hiến lớn, may mắn mấy kẻ đào mộ không phát hiện, nếu không thì cũng không biết có bao nhiêu văn vật đã
bị xói mòn, em nói đúng không?"
"Khi nào thì anh hai cũng quan
tâm lịch sử văn hóa quốc gia rồi vậy?" Tống Triều siết mạnh di động ken
két, trong giọng nói có bình tĩnh lại mang theo ý cười, "Chỉ cần có lợi
cho quốc gia, hy sinh lợi ích cá nhân một chút, cũng không tính là gì."
"Kỳ thật anh cũng nghĩ như vậy." Tống Từ cười hề hề nói, "Làm người chính
là phải biết nghĩ thông suốt một chút, có vài người trời sinh mệnh đã
tiện, sẽ không cần nhớ lại có chuyện tốt phát sinh. Cũng không phải mỗi
người đều có bản lĩnh như lão nhị của Nguyên gia, dù mất đi tư cách
người thừa kế, cũng có thể có sự nghiệp có người đẹp."
Tống Triều trầm mặc không nói.
"Em nhìn anh này, vừa gặp chuyện vui đã thích nói lời vô nghĩa, tật xấu này thật muốn thay đổi thay đổi." Tiếng cười của Tống Từ lớn hơn, "Anh đây
không quấy rầy em làm việc, em từ cứ từ mà bận rộn."
"Không có
việc gì, lúc người ta vui vẻ rất dễ dàng hí hửng, anh hai sẽ như vậy, em đây cũng không bất ngờ." Tống Triều cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú điện hoại thật lâu, ném mạnh di động lên tường.
"Tống tổng." Trợ lý đẩy cửa tiến vào, "Anh không sao chứ?"
"Tôi không sao." Tống Triều chỉnh kính mắt mỉm cười, "Vất vả cho cô rồi."
Trợ lý đỏ mặt lắc đầu: "Không, không vất vả."
"Vậy... Giúp tôi đóng cửa lại được không?" Tống Triều tươi cười không đổi.
"Được, được." Trợ lý đóng cửa lại, nhè nhẹ vỗ về ngực, dáng vẻ Tống tổng cười lên, thật sự là quá mê người rồi.
Sau khi Nhan Khê và Trầm Tinh Nhan cùng dẫn , có người cảm
thấy bên cạnh Trầm Tinh Nhan không cần thêm người dẫn, cũng có người cảm thấy Nhan Khê dẫn cũng không tệ lắm, tuy nhiên lại kém hơn Trầm Tinh
Nhan, ít nhất có thể tiếp được vấn đề cô Trầm đưa đến, tại trước màn
hình cũng tự nhiên thanh thản, không tính khiến người chán ghét.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lời đồn chương trình bị dàn xếp khá lớn, thậm
chí có người cảm thấy, Nhan Khê là dựa vào người chống lưng, bức Trầm
Tinh Nhan dẫn cô theo cùng dẫn. Trầm Tinh Nhan dẫn nhiều như vậy năm, có vô số fan, fan càng nghĩ càng cảm thấy Trầm Tinh Nhan là bị ức hiếp,
nhao nhao đến weibo Nhan Khê bình loạn, để cho cô lăn khỏi chương trình , có Trầm Tinh Nhan là đủ rồi, không cần
thêm một bình hoa dư thừa.
Đài truyền hình đã sớm dự liệu tới
điều này, người mới tham gia chương trình đứng đầu, sẽ vấp phải lời phê
phán, cho nên kế hoạch bồi dưỡng thế hệ người mới cũng không bị ngôn
luận trên mạng ảnh hưởng đến.
Đám người Trần Bội vẫn lo lắng Nhan Khê chịu không nổi mấy lời xấu trên mạng, nhưng thấy cô vẫn có tâm tình mua nhiều thực vật đặt lên bàn làm việc, đã biết bọn họ suy nghĩ nhiều.
"Cô Nhan, nếu không chị đổi chậu hoa nhỏ mà trồng đi, những chậu cây mọng
nước này rơi vào trong tay chị cũng quá đau khổ rồi." một vị đồng nghiệp khuyên nhủ, "Em cảm thấy cây xương rồng cầu cũng rất tốt."
Đây là khuyên cô buông tha trồng mấy cây mọng nước?
Nhan Khê nhìn cây trong tay mới mua về, vẻ mặt đau khổ nói: "Mọi người không thể chúc tôi lần này có thể thành công sao?"
"Lúc ba tuổi em đã nghe qua, chuyện này rất hay."
Nhan Khê: "Cho nên?"
"Cho nên làm người không thể nói dối."
Bị đồng nghiệp đả kích một phen, Nhan Khê lấy túi xách, nói với các đồng
nghiệp: "Tôi bị mọi người thương tổn, tôi muốn đi tìm an ủi."
"Muốn đi ân ái thì nói đi." Tiểu Dương bĩu môi, "Cẩu độc thân bọn em chịu đựng được."
"Trong đầu em ngoại trừ chuyện tình cảm, thì không có cái khác nữa hả?" Nhan
Khê chọc chọc ót Tiểu Dương, "Chị đây hôm nay đi mua sắm, mua mua mua
sắm."
Qua vài ngày nữa là sinh nhật ba cô, ngày mai ba cô sẽ trở về, hiện tại cô đi chọn quà vừa thích hợp.
Đợi thang máy một hồi, cửa thang máy mở ra, Nhan Khê thấy trong thang máy là Triệu Uyển Đồng.
"Tôi còn tưởng là người nào, thì ra là con dâu thứ hai của Nguyên gia." Hai
tay Triệu uyển đồng khoanh trước ngực, khóe mắt xếch lên, "Như thế nào,
còn chưa có đi làm con dâu nhà giàu sao? Trên mạng chửi nhiều như vậy,
không cho bạn trai giàu có của cô ra giúp cô dẹp bỏ dư luận sao?"
Nhan Khê đi vào thang máy, đóng cửa thang máy, "Cô Triệu, đã là thời đại nào rồi, sao cô vẫn còn xem phụ nữ như là vật phẩm phụ thuộc vào đàn ông
vậy? Tục ngữ nói, phê bình khiến người tiến bộ, tôi chịu được khen
thưởng, cũng chịu nổi phê bình."
"Nếu không muốn phụ thuộc vào
đàn ông, cũng đừng dựa vào đàn ông mà đi lên." Triệu uyển đồng bị dáng
vẻ dối trá của Nhan Khê ghê tởm, "Ngoài miệng nói đạo lý so với người
khác còn dễ nghe hơn, lại không biết xấu hổ, người nào cũng cản không
nổi."
"Tôi cũng không thuê người bôi đen người nào, cũng không ở
sau lưng nói xấu đối thủ cạnh tranh." Nhan Khê như cười như không, "Điểm ấy tôi so ra còn kém cô Triệu đây."
Sắc mặt Triệu Uyển Đồng khẽ biến, lúc trước cô ta ở trên mạng tìm người cố ý
bôi đen Nhan Khê, Nhan Khê biết rồi? Dù sao loại việc này cũng không có
chứng cớ, cô ta chỉ cần không thừa nhận là được.
"Cô nói cái gì, tôi không hiểu."
"Có hiểu hay không cũng không sao." Nhan Khê nhếch... khóe môi một, "Nếu
quả thật tôi muốn ỷ vào bạn trai để ức hiếp người khác, người xui xẻo
đầu tiên, có thể là cô Triệu rồi."
"Cô uy hiếp tôi?" Triệu Uyển Đồng nâng cao âm lượng.
Nhan Khê cười nhíu mày: "Cô Triệu, cô nghĩ nhiều rồi."
"Cô, cô đừng cho là tôi không biết, bạn trai cô vì cô, đã mất đi quyền kế
thừa ở Nguyên gia." Triệu Uyển Đồng cố giấu sự lo lắng, "Kiểu công tử
nhà giàu này, cô thực cho rằng anh ta sẽ vì cô mà buông bỏ gia nghiệp
sao? Đừng có mơ!"
"Cảm ơn cô Triệu quan tâm." Nét mặt Nhan Khê
tươi cười như hoa, "Nằm mơ là quyền lợi của mỗi người, khi nào tỉnh
mộng, tôi sẽ nói cho cô biết."
Cửa thang máy mở ra, Nhan Khê đi
trước một bước ra ngoài, xoay người vẫy tay với Triệu Uyển Đồng: "Tạm
biệt, chị Triệu, chị thật sự là người tốt, luôn suy nghĩ cho tôi."
Triệu Uyển Đồng: Bà nó chứ người tốt!
Trừng mắt nhìn bóng lưng Nhan Khê, Triệu Uyển Đồng cảm thấy giờ phút này so với bị người mắng còn tức hơn.
Nhan Khê đi dạo mấy cửa hàng, lấy đồng hồ nam đã dặt hai tuần trước, lại chọn thêm một kẹp cravat cho nam.
"Thực xin lỗi quý khách, cái kẹp cravate cô chọn đã hết hàng, nếu cô cần,
chúng ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, đặt hàng cái kẹp cravate này." Người
bán cười làm lành nói, "Nếu không, cô xem lại có cái khác hợp hơn
không."
Nhan Khê lật tập hàng mẫu, ba cô thích kim cương lấp lánh gì đó, tuy cái này không phù hợp thẩm mỹ của cô, nhưng chỉ cần ba cô
vui là được.
"Cái này?" Nhan Khê chỉ vào mỗ cái kẹp cravate,
thiết kế kẹp cravate này đều một dạng, đặc điểm duy nhất là kim cương
lớn lại lấp lánh.
"Cái này thì có, cô đượi một chút, tôi lập tức đưa tới cho cô xem qua."
Nhan Khê đang muốn nói cảm ơn với người bán, ngẩng đầu thấy trong gian khách quý chống
lại tầm mắt với một người phụ nữ trung niên
Từ Nhã
không nghĩ tới hôm nay chỉ là cùng em gái ra xem trang sức, vậy mà lại
gặp người làm cho con trai bà thà rằng buông tha tài sản kế thừa, cũng
không muốn chia tay bạn gái, bước chân bà ngừng một chút, không muốn để
cho người ngoài chế giễu, gật nhẹ đầu với Nhan Khê.
Nhan Khê ngồi thẳng người, cuối chào lại, nhưng cũng không đứng lên.
"Thưa cô, đây là kẹp cravate mà cô đã chọn, mời xem qua." Người bán đẩy hộp
nhung đựng kẹp cravate tới trước mặt Nhan Khê, mang bao tay trắng, lấy
kẹp cravate ra.
Thật hết nói, quả nhiên chọn mấy kiểu sáng chói lập lòe.
Từ Nhã nhíu mày, đúng kiểu nhà giàu mới nổi...
"Chị." Từ Tương giống như không thấy Nhan Khê, "Đi thôi, chúng ta nên về nhà
rồi. Về trễ một chút, anh rể lại điện thoại hối thúc không ngừng."
"Đều đã là người hơn năm mươi tuổi rồi, em lại còn lấy việc này tới cười
chị." Trên mặt Từ Nhã lộ ra nụ cười, cùng Từ Tương rời khỏi cửa hàng,
ngồi trên xe mới nói, "Đứa nhỏ Tiểu Nhị này, hiện giờ là càng ngày càng
có chủ kiến riêng, chị và ba nó nói cái gì đều nghe không vào. Cái người tên Nhan Khê tuy là người tốt, nhưng mà..." Bà không quen nói mấy lời
khó nghe, cho nên đành phải ngậm miệng không nói.
Từ Tương hướng
cửa xe nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn thấy Nguyên Dịch ngồi trong một
chiếc xe chạy đến, bà thay đổi dáng ngồi, vừa lúc có thể ngăn trở tầm
mắt Từ Nhã, "Chị, tục ngữ nói con cháu đều có phúc của con cháu, con cái lớn đều có chủ kiến của mình, chúng ta làm cha mẹ, cũng nên tôn trọng ý kiến bọn nhỏ. Có câu em nói ra có thể không dễ nghe, nhưng em là dì
Tiểu Nhị, vẫn là muốn thay nó nói câu công đạo."
Từ Nhã thấy em gái muốn nói lại thôi, cười nói: "Chúng ta là chị em với nhau, có cái gì không thể nói?"
"Hai người làm cha mẹ, lúc Tiểu Nhị còn nhỏ, quan tâm nó không đủ, hiện tại
nó đã hai mươi bảy, ngược lại hai người lại đối với tình yêu của nó khoa tay múa chân, này có phải có chút không thể nào nói nổi không?" Từ
Tương thấy sắc mặt Từ Nhã nhìn không tốt, thở dài, "Chị không biết ba
thích nhất xem chương trình sao, là do cô gái này dẫn, mấy tháng trước còn viết thư cho cô nhóc này, về sau
thư được cô nhóc kia hồi âm, vui vẻ đến mấy ngày. Nếu để cho ông ấy
biết, bạn gái Tiểu Nhị chính là người dẫn chương trình mà ông thích, kết quả bị chị và annh rể dùng gậy đánh uyên ương, chị nói xem..."
Từ Nhã không dám tin nói: "Ba vậy mà tự mình viết thư cho người dẫn chương trình, ông đã chín mươi tuổi rồi, mọi người cũng không cản lại chút nào sao?"
"Già là trẻ, ba ông ấy hiện tại là tính tình trẻ nhỏ,
người nào ngăn được?" Từ Tương vỗ vỗ tay Từ Nhã, "Ông nói, một người dẫn chương trình có thể hồi đáp lại thư của khán giả, tâm địa nhất định rất tốt."
Từ Nhã hơi há miệng, muốn nói bà cũng không phải cảm thấy Nhan Khê không tốt, chỉ là...
Chỉ là cảm thấy, cô gái này và con trai mình không quá thích hợp.
"Nhan Tiểu Khê, em đây là chọn kẹp cravate, mà còn là chọn đính kim cương?"
Nguyên Dịch đi vào cửa hàng, nhìn đồ đã thanh toán trong tay Nhan Khê,
trả kẹp cravate lại, "Loại này, tôi cũng không mang ra ngoài."
"Cũng không phải tặng cho anh, anh sợ mất mặt làm gì?" Nhan Khê nhận hóa đơn mua sắm bỏ vào trong gói to, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhất thời sắc mặt Nguyên Dịch đại biến, đuổi theo Nhan Khê hỏi: "Em vậy mà tặng quà đắt tiền như vậy cho người đàn ông khác?"
"Là người nào nói với tôi, tiền bạc chỉ là mấy con số, mấy vạn tiền lì xì
từ đầu đã không là tiền rồi hả?" Nhan Khê nhíu mày, "Như thế nào hiện
tại lại quan trọng lên rồi?"
Không xong.
Trong chớp mắt,
Nguyên Dịch nghĩ tới đáp án hoàn mỹ nhất: "Tôi kiếm tiền mua hoa cho em
cũng chỉ là mấy con số, nhưng bình thường em làm việc vất vả như vậy,
nghĩ đến số tiền em dãi nắng dầm mưa kiếm được, dù chỉ là một bông hoa
một đồng tiền, tôi cũng thấy quý trọng vô cùng."
"Cái miệng này là học của ai, mà ngọt đến như vậy?" Nhan Khê đưa tay kéo mặt Nguyên Dịch, "Da mặt cũng càng ngày càng dày rồi."
Tình yêu khiến người ta thêm biết yêu thương, lời tâm tình khiến da mặt người ta thêm dày, toàn bộ đều là ý trời.
Nguyên Dịch cầm tay Nhan Khê lại, hướng mắt nhìn bốn phía, phát hiện người bán hàng đang cười trộm, nhất thời mặt đỏ lên: "Em, em dè dặt một chút,
đang ở bên ngoài đó."
"A..., vậy anh buông tay tôi ra."
"Sao muốn tôi buông tay em ra?"
"Ở bên ngoài, muốn dè dặt."
Nguyên Dịch dắt tay Nhan Khê không buông: "Ai nói muốn dè dặt, yêu đương thì dè dặt cái gì?!"
Nhan Khê:...
"Nói tôi nghe một chút, kẹp cravate này tặng cho người nào?" Nguyên Dịch nắm tay Nhan Khê đi ra cửa hàng, nhìn quanh bốn phía, cúi đầu muốn hôn nhẹ
lên trán Nhan Khê, phát hiện cách đó không xa có tên nhóc đang theo dõi
anh, đành phải cúi đầu đi thẳng, sau đó lại liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia
một.
Đứa nhỏ nhất thời gào khóc, ba mẹ nó đầu đầy mờ mịt, không rõ vì sao đứa nhỏ lại khóc.
Nguyên Dịch:...
Nhan Khê không biết Nguyên Dịch dùng ánh mắt bắt nạt làm trẻ nhỏ khóc, thấy
anh vẫn không hé răng, cho rằng anh là không vui, nhân tiện nói: "Được
rồi, không đùa anh nữa, mấy ngày nữa là sinh nhật ba tôi, đây là quà
sinh nhật tôi mua tặng ông ấy."
"Sinh nhật bác trai gần tới rồi hả?" Nguyên Dịch lập tức xoay người, lôi kéo Nhan Khê quay lại tiệm trang sức.
"Này, sao lại quay lại?"
"Đương nhiên là mua quà sinh nhật, dùng để lấy lòng bác trai."
Nhan Khê đứng ở phía sau, nhìn Nguyên Dịch nói chuyện với người bán, muốn
mua đồng hồ kim cương lớn lấp lánh, nhịn không được cười ra tiếng. Cách
ăn mặc bình thường, từ trước đến nay xem trọng tao nhã lịch lãm, vậy mà
cũng sẽ đề xuất yêu cầu kiểu "Nhà giàu mới nổi" như vậy, mà lại làm cho
người ta cảm thấy bất ngờ đến đáng yêu.
Mua được đồng hồ giá trị
đến bảy con số, Nguyên Dịch quay đầu phê bình Nhan Khê: "Sinh nhật bác
trai, sao em không sớm nói cho tôi biết, tôi cũng có thể sớm chuẩn bị
một chút."
"Bởi vì khi đó anh còn chưa theo đuổi tôi, tôi nói cho anh làm gì." Nhan Khê nhíu mày, "Chẳng lẽ cố ý muốn đòi anh tặng quà?"
"Sao tôi có thể nghĩ em như vậy, cố ý đòi người khác tặng quà không có ý
nghĩa." Nguyên Dịch vội ho một tiếng, để cho giọng mình nghe qua tận lực bình tĩnh một chút, "Ngày mai bác trai mới về nước, đêm nay không bằng
đến chỗ tôi ngủ, dì Lý cố ý nấu nước canh dưỡng nhan cho em, nếu em
không tới, bà sẽ rất thất vọng."
"Chỉ có dì Lý muốn tôi tới?" Nhan Khê cười tít mắt nhìn anh.
"Còn có tôi cũng muốn em tới, được chưa!" Nguyên Dịch đỏ mặt nói, "Cái người này thật là, không hiểu nắm bắt ý trong lời sao?"
"Tôi không hiểu." Nhan Khê tiếp tục cười tít mắt.
"Lên xe." Nguyên Dịch kéo Nhan Khê vào xe, cài dây an toàn, quay đầu nói với tài xế: "Trực tiếp về nhà."
Di động trong túi áo vang lên tiếng tin nhắn, Nguyên Dịch lấy ra nhìn thoáng qua.
【 Trương Vọng: Tiểu Nhị, sinh nhật ngày mốt của cậu tính tổ chức thế nào, Đại Hà có tạo bất ngờ cho cậu không? 】