Nguyên Dịch nhìn hai người đang vào cửa, lau miệng: "Hai người ngồi trước, con lên lầu rửa mặt đánh răng."
Từ Nhã phát hiện trên bàn có một cái tô không, mày nhăn lại, con trai sống một mình ở bên ngoài, sinh hoạt cũng thấp hơn rồi. Nhưng mà hôm nay là
sinh nhật con trai, bà không nói mấy lời không vui ra.
"Không
sao, chúng ta là người trong nhà không để ý những thứ này." Từ Nhã ở
trong phòng khách đi một vòng, đây là lần đầu tiên bà tới nhà con thứ
hai, "Trang hoàng cũng không tệ lắm, chỉ là trong nhà vẫn thiếu hơi
người."
Nguyên Dịch cười không chút để ý, đi qua sofa ngồi xuống: "Mẹ, ba và mẹ đến xem nhà sao?"
"Không phải." Từ Nhã nở nụ cười, "Hôm nay sinh nhật con, mẹ và ba con chuẩn bị quà cho con." Từ trong túi xách lấy ra xâu chìa khóa, "Mẹ nhớ trước kia con rất thích chiếc xe này."
"Cảm ơn." Nguyên Dịch nhận xâu chìa khóa, trên mặt không lộ vẻ không thích. Anh không có cách nào nói cho
ba mẹ, loại xe này năm anh mười tám tuổi, quả thật đã rất thích, nhưng
bây giờ đã qua chín năm rồi.
Thấy Nguyên Dịch nhận quà, trong lòng Từ Nhã nhẹ nhàng thở ra, xoay người kéo Nguyên Á Sâm, ý bảo ông mở miệng nói chuyện.
"Ba với mẹ không có nhiều con cái, về sau Trường Phong cũng là để lại cho
hai anh em con." Nguyên Á Sâm cũng không am hiểu nói chuyện nhẹ nhàng
với con cái, giọng nói nghe qua hơi cứng rắn, "Chỉ cần con và cô gái kia chia tay, lúc nào cũng có thể quay lại chức quản lý Trường Phong."
"Ba, anh con quản lý Trường Phong rất tốt, con không cần phải đi xem náo
nhiệt nữa." Nguyên Dịch thưởng thức chìa khóa xe trong tay, "Còn chuyện
tình cảm của con..." Nguyên Dịch hơi hơi tạm dừng, "Bây giờ đề cao tự do hôn nhân, tự do yêu đương, pháp luật giao cho con quyền lợi, con muốn
tôn trọng pháp luật."
Nguyên Á Sâm xem ra không hiểu đứa con trai này, thời niên thiếu phản nghịch không vươn lên, về sau rốt cục cải tà
quy chính, tuy không có hướng tới phương hướng phát triển như ông muốn.
Lúc Nguyên Dịch còn chưa sinh ra, chính là nằm ngoài ý muốn trong kế
hoạch của ông, cho tới bây giờ, ba con hai người cũng giống như người
của hai thế giới.
"Cô gái kia tốt như vậy?"
"Mẹ con ở
trong lòng ba tốt bao nhiêu, cô ấy trong lòng con tốt thế ấy." Nguyên
Dịch bắt chéo hai chân tựa vào ghế sofa, "Con tin loại tâm tình này, ba
nhất định có thể hiểu được."
Sắc mặt Nguyên Á Sâm thay đổi mấy
lần, ông hít sâu một hơi: "Người bạn gái này của con, ta đã điều tra
rồi, gia đình cô ta là gia đình đơn thân, trước kia học đại học có kết
giao bạn trai, con làm người Nguyên gia, muốn kiểu phụ nữ nào mà không
có, vì cái gì lại cứ là cô ta?"
"Ba." Tươi cười trên mặt Nguyên
Dịch biến mất, giọng nói trào phúng, "Gia đình đơn thân thì sao, chỉ cần ba mẹ yêu thương con mình, có mồ côi ba cũng không sao hết. Nếu là ba
mẹ thấy con cái là phiền toái, cho dù có cả ba mẹ cũng không tốt đến
vậy."
"Tiểu Nhị, con còn oán hận những chuyện năm đó sao?" Sắc
mặt Từ Nhã trắng xanh, trên mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, lộ ra vẻ sợ
hãi.
"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi." Nguyên Dịch cười lắc đầu, "Con lên thay quần áo trước, ba mẹ ngồi một chút."
Không có chờ mong, thì làm sao có thể có oán hận và hy vọng chứ.
Nhan Khê mới vừa lái xe ra biệt thự, nhớ tới quà sinh nhật mình chuẩn bị cho Nguyên Dịch quên tặng anh, cô xem đồng hồ, gọi cho Trần Bội, nói cô sẽ
đến trễ chút, quay đầu xe.
Bưng hộp quà, Nhan Khê thấy cửa đang mở, bước lên bậc thang: "Nguyên Tiểu Nhị, em quên tặng quà cho anh."
Bước vào nhà, nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, bước chân Nhan Khê chậm dần, ý cười trên mặt phai đi một chút: "Chào chú dì."
"Xin chào." Từ Nhã gật gật đầu với Nhan Khê, Nguyên Á Sâm "Ừm" một tiếng,
rồi không nói gì, không khí trở nên có chút ngượng ngập. Từ Nhã nhìn
trên lầu một cái, cười nói với Nhan Khê, "Cô Nhan, mời ngồi."
"Không cần đâu ạ." Nhan Khê cự tuyệt lời mời của Từ Nhã, "Con còn phải vội đi làm, đưa quà cho Nguyên Tiểu Nhị xong sẽ đi ngay."
"Cô Nhan, bình thường là hay vào nhà người đàn ông khác như vậy sao?" Giọng Nguyên Á Sâm hơi gượng gạo, "Như vậy có phải có chút không thích hợp
không?"
"Chú Nguyên." Nhan Khê cũng không vì Nguyên Á Sâm câu ngụ ý này mà tức giận, ngược lại tươi cười đến ngọt ngào hỏi, "Chú nhất
định là cực kỳ không thích Nguyên Tiểu Nhị nhỉ?"
Nguyên Á Sâm sửng sốt, không rõ Nhan Khê vì sao lại có phản ứng như vậy.
"Thân là ba mẹ, nếu yêu thương con mình, dù có bất mãn với người yêu của con
mình, cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy." Nhan Khê nhíu mày, "Như
vậy sẽ có vẻ chú đặc biệt khó ở chung, thậm chí là không nói đạo lý."
Nguyên Á Sâm giận tái mặt: "Trong nhà cô là dạy cô đối đãi người lớn như vậy?"
"Chú Nguyên, không phải bác cũng nói này nói nọ với con gái nhà người ta vất vả nuôi lớn sao?" Nhan Khê nét mặt tươi cười như hoa, "Tuy con là bạn
gái Nguyên Dịch, nhưng cũng không có nghĩa con phải nhận sự tức giận và
chỉ trích của chú. Kiểu gia giáo này, quả thật rất quan trọng, nếu không thì không phân rõ phải trái, sẽ rất khó xem."
"Cô Nhan, chồng
tôi nhất thời nhanh miệng, mong cô bỏ qua cho." Từ Nhã sợ Nguyên Á Sâm
tức giận, làm mọi việc không thể giải quyết, ngược lại làm cho khoảng
cách của con trai và bọn họ càng ngày càng xa, "Chúng tôi chỉ là lo lắng cô và Tiểu Nhị ở chung không tốt, cho nên mới lắm miệng hỏi một câu,
cũng không có ác ý gì."
"Không sao ạ." Nhan Khê cười cười, "Con
không để loại việc này ở trong lòng, ba con thường nói với con, vô duyên vô cớ mà giận, cũng không thể làm mọi chuyện tốt hơn."
"Cô Nhan, tôi không muốn cãi nhau với cô." Mặt Nguyên Á Sâm trầm xuống nói, "Tôi
cũng có ý bất mãn với cô, Nguyên gia cũng sẽ không thừa nhận cô là con
dâu."
"Không sao ạ, dù sao chú yêu dì như vậy, có hài lòng với
con hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Nguyên Tiểu Nhị thừa nhận
con là được rồi." Nhan Khê khoan dung cười, "Cái khác, chỉ có thể mong
chú thứ lỗi rồi."
"Cô kiên trì ở lại bên cạnh con tôi, rốt cuộc
là vì tiền hay thân phận của nó?" Nguyên Á Sâm khinh thường cười lạnh,
"Vì những thứ này, ngay cả mặt mũi cô cũng không cần sao.?"
"Ở
trong mắt chú, rốt
cuộc Nguyên Tiểu Nhị có bao nhiêu không tốt, mới có
thể làm chú cảm thấy, con không phải vì mấy thứ này của anh ấy, mà là vì cái khác mới ở cùng với anh ấy?" Nhan Khê nhìn mắt Nguyên Á Sâm, "Không để chú đoán được ý đồ của con, con cảm thấy rất đáng tiếc.""Dù cho cô có nhanh mồm nhanh miệng hơn nữa, cũng không thể thay đổi quyết
định của tôi." Nguyên Á Sâm thật không ngờ, cô gái tên Nhan Khê này,
cũng dám tranh luận với ông, "Một ngày tôi còn ở đây, cô đừng bao giờ
nghĩ có thể bước vào cửa Nguyên gia."
"Vậy cũng tốt." Nhan Khê
gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy thì để cho Nguyên Tiểu Nhị bước vào cửa nhà
con, nhà của con cũng không ghét bỏ anh ấy."
Nguyên Á Sâm hơi sửng sốt, mới hiểu được, lời này của Nhan Khê ý là để con của ông ở rể.
"Cô!" Dieenddanleequuydonn.
"Được." Nguyên Dịch từ trên lầu đi xuống, đi đến cạnh Nhan Khê, "Khi nào thì em để cho anh vào cửa?"
Nhan Khê: Tiếp lời mù quáng kiểu gì vậy?
"Nguyên Dịch!" Từ Nhã thấy Nguyên Á Sâm nổi nóng, vội vàng đỡ lấy cánh tay
Nguyên Á Sâm, "Chớ chọc ba con tức giận, mau nói rõ với ông ấy."
"Dạ..." Nguyên Dịch không có tí ti kiên trì, mở miệng nói, "Xin lỗi ạ."
Rõ ràng thái độ của anh rất phối hợp, nhưng trong ba chữ kia lại không hề
có ý xin lỗi, giống như chỉ là vì ứng phó, tùy tùy tiện tiện nói ba chữ
kia ra. Loại tùy ý này mở miệng giải thích, so với không nói xin lỗi
càng làm cho người ta nổi trận lôi đình hơn.
Nếu Nhan Khê lại nhìn không ra tình cảm giữa Nguyên Dịch và ba mẹ anh không tốt, thì cô là kẻ ngốc rồi.
"Không phải em đi đi làm rồi sao?" Nguyên Dịch lo lắng ba mẹ nói lời quá đáng
với Nhan Khê, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, nhẹ nhàng thở ra, "Sao lại
trở lại?"
Nhan Khê quay đầu nhìn sắc mặt ba mẹ Nguyên Dịch không
tốt lắm, kéo Nguyên Dịch tới phòng bếp, đưa hộp quà cho anh, "Đây, tặng
anh."
Nguyên Dịch mở hộp ra, bên trong là đồng hồ của nam, thích hợp đeo trong mấy dịp quan trọng.
Lấy đồ trong hộp ra đeo lên tay Nguyên Dịch: "Đêm qua đã quên tặng cái này cho anh."
"Đeo cái này, nói lên mỗi một phút mỗi một giây của anh đều là của em." Nhan Khê buông tay ra, thập phần tán thưởng thẩm mỹ của mình, "Rất hợp với
anh."
"Anh rất thích." Nguyên Dịch lấy ngón cái nhẹ nhàng vuốt vài cái trên mặt đồng hồ, "Sau này sẽ không tháo ra, em..."
Có phải em nguyện ý cả đời ở cùng với anh phải không?
"Anh đưa em đi làm đi." Nhan Khê cười nói, "Vốn em muốn cho anh ngủ thêm
chút nữa." Cô cũng không nói rõ ra, nhưng Nguyên Dịch hiểu ý cô.
"Được." Dieenddanleequuydonn.
Nhan Khê cảm thấy mình giống như đảng phái tà ác hay hồ ly tinh trong phim
truyền hình, châm ngòi quan hệ của bạn trai và ba mẹ, làm cho quan hệ
gia đình bọn họ vốn là tràn đầy nguy cơ, càng trở nên vụn vỡ hơn.
Mắt thấy con trai dẫn Nhan Khê mở cửa, sau đó nắm tay cô đi ra cửa phòng
khách, Từ Nhã hơi sửng sốt mới nói: "Á Sâm, chúng ta trở về thôi."
"Cũng không biết nó bị trúng tà gì, nhiều danh môn thục nữ như vậy lại chướng mắt, lại cứ bị một người như vậy mê hoặc tâm trí, đến ở rể mà cũng có
thể nói ra được." Nguyên Á Sâm cả giận nói, "Tôi thấy nó là điên rồi."
Từ Nhã ngơ ngẩn nhìn gian phòng trống không, trầm mặc thật lâu sau hỏi: "Á Sâm, có phải chúng ta làm sai rồi không?"
"Bà không cần nghĩ nhiều." Nguyên Á Sâm ôm vai bà, "Con cái không hiểu chuyện, còn có tôi và bà."
Từ Nhã miễn cưỡng cười cười, vẻ mặt mờ mịt theo Nguyên Á Sâm ra cửa.
Xe đến dưới lầu đài truyền hình, nguyên dịch nhìn Nhan Khê muốn nói lại
thôi, cuối cùng hôn trán cô một cái: "Giữa trưa anh tới đón em."
Nhan Khê nhìn anh một cái, gật gật đầu.
"Tiểu Nhan." Trần Bội thấy Nhan Khê đến, vui mừng kéo cô vào văn phòng mình,
"Cuối cùng em cũng đến, mau nhìn xem lượt xem tuần trước đi." Nói xong, đưa biểu đồ lượt xem cho cô.
"Gần đây có đài internet chuẩn bị mua chương trình của chúng ta để phát
sóng, ý tổng đài là, chiếu trên kênh
tám cần sửa thời gian phát sóng, sẽ phát sau kênh vệ tinh một ngày." Lúc Trần Bội nói những lời này, nhìn sắc mắt Nhan Khê, "Nhưng bên trên còn
đang thương lượng chuyện này với Kim đài trưởng, không biết em có suy
nghĩ gì không?"
Nhan Khê chậm rãi lắc đầu: "Chương trình này vốn
là dựa vào tám kênh mới được tạo ra, cũng là dựa vào người xem kênh tám
duy trì, mới nổi lên được một chút. Người xem kênh không nhiều lắm, thì
mỗi ngày phát trước hai tiếng so với đài vệ tinh, cũng sẽ không quá ảnh
hưởng lượt xem của đài vệ tinh. Chị Trần, em cảm thấy làm như vậy, có
thể không quá thỏa đáng không."
Trần Bội nhíu nhíu mày, người trẻ tuổi lại vẫn là có chút xử trí theo cảm tính.
Nhưng mà chương trình này dựa vào Nhan Khê mới có thể nổi lên, cho nên ý kiến của cô ấy, mọi người vẫn là muốn tiếp thu.
Giờ phút này, một fan già trung thành của của kênh tám, biết chuyện chương trình có thể bị trì hoãn, tức giận đến điểm tâm cũng không ăn.