Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Ngoại Truyện 1


trước sau

Tình yêu không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống, mà là một món hàng xa xỉ.

Tống Triều nhìn tấm thiệp mời màu vàng, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve mặt chữ viết tay trên tấm thiệp, cười nhạo một tiếng ném thiệp mời qua một bên, thiệp mời xoay một cái, rơi xuống đất.

Mở máy tính ra, bên trong đều là tin tức liên quan đến trò chơi đang thịnh hành mà Hằng Thái mới nghiên cứu phát triển cho người chơi là nữ, cái gì mà giới game thủ không nên kỳ thị nữ giới, cái gì mà công ty phát hành trò chơi nên học tập Hằng Thái, tôn trọng nữ giới vân vân và mây mây.

Chẳng qua là dùng chiêu bài bình đẳng giới, làm tuyên truyền cho trò chơi của mình mà thôi.

Trong lúc vô tình bấm mở một video clip phỏng vấn, bên trong Dguyên dịch với tác phong nhanh nhẹn, chính miệng thừa nhận, ý định nghiên cứu phát triển trò chơi này, là muốn làm quà cho vị hôn thê của mình, bởi vì từ trên người cô anh thấy được rất nhiều điểm tốt của phái nữ, cho nên mới dốc lòng làm ra trò chơi như vậy.

Nghe trong video clip Nguyên Dịch khen ngợi ưu điểm của phái nữ, Tống Triều có chút không kiên nhẫn, chuẩn bị tắt video clip lại, phát hiện ống kính quay đi, bên trong xuất hiện bóng dáng Nhan Khê, ngón tay hắn khẽ dừng một chút, không ấn chuột.

"Cô Nhan, đối với phần quà mà anh Nguyên tặng cho cô, cô có hài lòng không?"

Cô gái bị vô số đèn flash và máy quay vây quanh, mặc bộ đồ vest công sở, trên người lại vẫn còn đeo thẻ công tác, như là mới vừa tan tầm ra, đã bị phóng viên vây quanh rồi. Ánh mắt cô nhẹ nhàng như nước mùa thu mang theo ý cười: "Nếu nói cực kỳ vừa lòng là nói dối, nói thật là trò chơi này tôi còn chưa bắt đầu chơi. Nhưng quà tặng thế nào không quan trọng, quan trọng là ... Phần tâm ý này tôi rất vừa lòng.”

Sau khi Nhan Khê nói câu trả lời xong mọi người trong clip phát ra một tràng cười "Ha ha ha ha" "Thật là chưa từng thấy người bạn gái nào ngay thẳng như vậy" "Vì câu trả lời thẳng thắn này, cũng phải tải trò chơi về chơi một chút mới được" đủ kiểu, đám đông cơ hồ che cả mặt cô.

Tống Triều tắt âm thanh, dựa vào lưng ghế lười biếng nhìn cô gái trong màn hình, chỉ tiếc đoạn phỏng vấn trong video clip này thời gian rất ngắn, mới một thoáng đã phát xong tin. Hắn cầm chuột, còn chưa kịp động, thư ký đã gõ cửa vào.

"Tống tổng, cậu Tống Từ nói muốn gặp anh." Tầm mắt thư ký đảo qua thiệp mời rơi trên mặt đất, rất nhanh đã thu ánh mắt về. Tất cả nhân viên trên dưới công ty, ai chẳng biết boss và vị hôn thê chủ tịch Hằng Thái kia có đoạn thời gian qua lại, chỉ tiếc Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm, chuyện này làm mọi người được một phen xem náo nhiệt. Hiện tại chủ tịch Hằng Thái muốn kết hôn với vị hôn thê kia, thiệp mời đều đã đưa tới cửa, khó trách boss lại có phản ứng lớn như vậy.

"Không gặp." Tống Triều tắt video clip, nâng kính mắt, lạnh lùng nói, "Công ty không phải nhà của hắn, lần sau nếu hắn còn như vậy, trực tiếp gọi bảo vệ."

"Tôi lo người bên ngoài
sẽ nói..."

"Chuyện thị phi của Tống gia, người bên ngoài nói ít lắm sao?" Tống Triều ngẩng đầu nhìn thư ký, một chút nhiệt độ trong ánh mắt cũng không, "Vẫn còn cần tôi dạy cô làm thế nào sao, hả?"

"Tôi, tôi hiểu rồi." Trong lòng thư ký run lên, rời khỏi văn phòng, vội vàng đóng cửa lại, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng không giảm. Gần đây Tống thị bắt đầu khai thác lĩnh vực mới, bên ngoài có khen có chê, nhưng bất luận kết quả thế nào, boss lại mượn cơ hội ôm mọi quyền hành trong công ty vào tay, mấy người Tống gia dựa vào quan hệ ăn bám trong công ty, bị sa thải, giáng chức, ngay cả ba mẹ của boss nói cũng vô dụng.

Có người nói, boss ở Tống gia không hề được xem trọng, mười tám tuổi đã ra nước ngoài, ở bên ngoài đợi chín năm mới trở về, cho nên sau khi nắm giữ quyền hành gia tộc, bắt đầu trả thù những người thân thích đối xử không tốt với anh trước kia. Có người thậm chí còn nói, lão Tống tổng chết ở bệnh viện, là do boss hạ thủ, ngay cả chuyện Tống Từ xảy ra tai nạn xe bị què một chân, cũng là boss cho người làm.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phía sau có một người xông tới, cô còn chưa kịp phản ứng, người này đã vượt qua cô, đẩy cửa văn phòng boss ra. Cô hoảng sợ, muốn đưa tay ngăn lại, mới phát hiện người xông tới là Tống Từ mới vừa rồi bị ngăn lại dưới lầu. Đối phương què một chân, bước đi còn khập khiễng, không ngờ tốc độ vẫn không chậm.

"Anh Tống Từ, hiện tại là thời gian làm việc, anh vui lòng..."

"Cút!" Tống Từ đẩy cô ra, vọt tới trước mặt Tống Triều, quét máy vi tính trên bàn xuống đất, máy tính rơi bể, thư ký sợ tới mức thiếu chút nữa thét ra tiếng. Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi bảo vệ, Tống Triều gỡ kính mắt xuống nói với cô, "Đóng cửa lại."

Nhìn hai mắt dài nhỏ xinh đẹp của boss, thư ký có chút hoảng hốt, đóng cửa lại xoay tìm bốn phía, muốn tìm một món vũ khí vừa tay, nhưng ngoại trừ chậu hoa bất di bất dịch, cũng chỉ có giày cao gót dưới chân cô.

"Tống Từ, tôi nhớ trong công ty anh không có chức vụ gì nữa." Tống Triều cởi áo khoác tây trang, mở nút áo sơ mi, "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Tống Triều, công ty tao đang đầu tư, có phải mày động tay


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện