Edit: Rea
—————
"Hắn không cam tâm nên tìm tôi đấu một lần nữa.
Tôi bị hắn dây dưa phiền nên đã đồng ý." Hạ Kiến Vi bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Không ngờ hắn căn bản không muốn thi đấu với tôi, mà là muốn tôi chết, quả thật lúc ấy thiếu chút nữa tôi bị hắn giết chết, nhưng cũng may mạng tôi lớn, không như hắn mong muốn."
"Hắn người đó, toàn thế giới đều sai, chỉ có hắn là đúng.
Lần trước tôi lại thắng hắn, hắn còn mất nửa cái mạng, món nợ này đều tính lên đầu tôi."
Lục Tri nghe câu chuyện Hạ Kiến Vi kể lại, Lư Ngư đúng là một con chó điên không nói đạo lý, còn là cái loại toàn thân tanh hôi.
......
Vết thương của Lục Tri đều là thương ngoài da, chỉ là đầu bị đập một cái, hơi bị chấn động não nhẹ, sau khi theo dõi một thời gian xác định không có vấn đề gì, bác sĩ đã cho cậu xuất viện.
Lục Tri ngồi trên xe của Hạ Kiến Vi, có hơi buồn nôn, Hạ Kiến Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu mà đau lòng cực kỳ, vất vả lắm mới tới trước cửa tiểu khu nhà Lục Tri, Hạ Kiến Vi tìm chỗ đỗ xe, sau đó đỡ Lục Tri về.
Lục Tri từ chối nửa ngày Hạ Kiến Vi cũng không yên tâm để cậu tự mình về.
Lúc này Lục Thâm không có ở nhà, trong nhà cũng không có ai, đương nhiên Hạ Kiến Vi không thể để Lục Tri ở nhà một mình.
"Chú Hạ, chú cứ tự nhiên, tôi nghỉ ngơi một lát." Lục Tri cởi giày nằm lên giường của mình, Hạ Kiến Vi đi tới muốn giúp cậu thay quần áo, dù sao thì ngủ như vậy cũng không thoải mái.
Nhưng vừa đặt tay lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lục Tri mở ra.
"Chú Hạ, giậu đổ bìm leo sao?"
Có lẽ bởi vì nằm, nên giọng Lục Tri có chút khàn, đôi mắt của cậu là mắt phượng xinh đẹp đến bức người, đồng tử trong veo sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.
Mới đầu Hạ Kiến Vi cũng không có bất kỳ suy nghĩ bậy bạ gì, nhưng khi bị một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời như vậy của cậu nhìn chằm chằm, anh lại ngo ngoe rục rịch.
Tầm mắt lơ đãng lướt từ hai mắt Lục Tri đến sống mũi anh tuấn của cậu, rồi đến đôi môi mỏng nhạt màu, là hình dáng rất thích hợp để hôn môi.
Sau một hồi im lặng, Hạ Kiến Vi như không có chuyện gì, đứng dậy, "Sợ em ngủ như thế sẽ không thoải mái nên muốn giúp em cởi quần áo một chút."
Lục Tri ngồi dậy, "Cảm ơn."
Sự bình tĩnh của cậu ngược lại làm Hạ Kiến Vi hơi mất tự nhiên, Hạ Kiến Vi giơ tay sờ gáy mình, "Muốn ăn chút gì không? Tôi làm cho em."
Lục Tri còn hơi buồn nôn nên không có khẩu vị gì, "Tôi không đói bụng."
"Cả ngày không có gì trong bụng rồi, để tôi làm cho em chút đồ thanh đạm." Hạ Kiến Vi có thể đoán được có lẽ là đầu Lục Tri còn choáng, không thèm ăn, nhưng cũng không thể để bụng đói.
Lục Tri từ trên giường đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, đưa lưng về phía Hạ Kiến Vi lấy một cái áo thun trắng ra, vừa giơ tay định cởi áo ra thì đột nhiên lại nhớ tới Hạ Kiến Vi còn ở đây.
"Tôi thay quần áo."
Nếu là người khác thì Lục Tri sẽ trực tiếp thay luôn, nhưng Hạ Kiến Vi thì khác, anh rõ ràng đã tỏ tình với Lục Tri, Lục Tri còn ở trước mặt anh thay đồ như không có chuyện gì xảy ra, vậy không phải là đang truyền tin mờ ám cho Hạ Kiến Vi hay sao?
Hạ Kiến Vi cũng không có ý một hai phải xem Lục Tri thay quần áo.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại, vào lúc cửa đóng, anh thấy Lục Tri cởi áo ra, cơ thể thiếu niên hơi gầy nhưng lại không yếu ớt lộ ra, nhưng những vết bầm tím trên đó lại làm tay đóng cửa của Hạ Kiến Vi khựng lại.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, hôm nay đúng thật là quá lời cho Lư Ngư.
"Trên người đã bôi thuốc chưa?"
Lục Tri quay đầu lại, có phần bất đắc dĩ nói: "Chú Hạ, tín nhiệm của chú ở chỗ tôi sắp thành số âm rồi."
Hạ Kiến Vi không để bụng đi qua, vén áo thun trắng của cậu lên, quả nhiên trên đó có không ít vết bầm.
"Có rượu thuốc không? Tôi bôi cho em."
Rượu thuốc vẫn còn, Lục Tri cầm áo kéo xuống, "Không cần, lát nữa tôi tự mình bôi."
"Tay em với ra sau lưng được à? Không sàm sỡ em đâu." Hạ Kiến Vi cứ cảm thấy có phải mình là tên ác bá trong mắt Lục Tri hay không.
Sau khi bôi thuốc cho Lục Tri xong, bàn tay xấu xa của Hạ Kiến Vi lướt xuống eo Lục Tri một chút, Lục Tri quay đầu lại, tóc mái trên trán hơi rối, càng tôn lên đôi mắt phượng xinh đẹp bức người kia.
"Đã nói là không sàm sỡ rồi mà?"
Có lẽ Lục Tri thấy hành vi nói không giữ lời của Hạ Kiến Vi nhiều nên không trách, ngược lại giọng điệu hơi lười biếng, giống mèo con mới vừa ngủ trưa dậy.
"Khó kìm lòng nổi, người trong lòng không mặc áo trước mặt mình, thờ ơ mới là có vấn đề ấy.
Thông cảm một chút nhé?"
Lục Tri cởi áo nằm sấp trên chiếc giường đơn của cậu, bên dưới mặc một cái quần thể thao màu đen, có lẽ quần thể thao hơi ngắn nên lộ ra một đoạn mắc cá chân trắng nõn, từ phía sau nhìn tấm lưng trần trắng đến phát sáng của cậu, đương nhiên cũng là vì mới được bôi dầu thuốc.
Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc khó ngửi, Hạ Kiến Vi lại cảm thấy mũi mình có hơi ngứa.
Cậu hơi buồn ngủ dụi dụi gối đầu, đuôi tóc đen lướt qua cái gáy trắng nõn của cậu, Hạ Kiến Vi đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Lục Tri.
"Phù..." Hạ Kiến Vi thở ra một hơi nặng nhọc trong nhà vệ sinh chật hẹp của nhà Lục Tri, ảo não cúi đầu nhìn túp lều dựng lên của mình.
Tại sao chỉ một hành động bình thường như thế lại làm anh cảm thấy cực kỳ khiêu gợi.
Người khác lấy nhục dục để thấy sự thuần khiết, anh lại phát rồ lấy thuần khiết để thấy nhục dục.
......
Lục Tri mơ màng nghe thấy có người đang nói chuyện, mở mắt thấy là đồng hồ báo thức của mình, đã tám giờ tối, trên người đắp chăn, cũng không biết Hạ Kiến Vi đã đắp cho cậu khi nào.
"Tôi đã làm xong bữa tối đặt ở đó rồi.
Lát nữa Tri dậy, hâm nóng một chút là có thể ăn."
"Không phiền, chuyện lần này tất cả cũng tại tôi."
Là Hạ Kiến Vi đang nói chuyện với ba cậu.
Sau khi đầu óc Lục Tri tỉnh táo lại thì cũng dần nhận ra giọng nói bên ngoài là ai.
Lục Tri đang muốn ngồi dậy thì cửa phòng của cậu bị đẩy nhẹ ra, một ít ánh sáng từ trong phòng khách lọt vào.
Thấy cậu đã tỉnh, Hạ Kiến Vi bước đến cúi người ngồi xổm trước giường nhỏ nhẹ nói với cậu, "Tôi làm ít món em thích ăn, lát nữa hãy ăn một chút.
Trời cũng không còn sớm, không quấy rầy em và ba em nữa.
Tôi đi trước, nếu có gì không thoải mái thì nhớ nói với ba em, gọi điện cho tôi cũng được."
Hạ Kiến Vi sờ mái tóc hơi ướt vì ngủ say của cậu, "Ngày mai lại đến thăm em."
Lục Tri bị sự dịu dàng của anh rót đầy cõi lòng, lời từ chối tới bên môi lại có chút không nói nên lời.
Cho đến khi Hạ Kiến Vi rời khỏi, Lục Thâm mới bước vào, "Có đau không?"
"Không đau." Lục Tri thật sự cảm thấy