"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cứng."
Như thể xác minh lời nói của Hạ Kiến Vi, anh thật sự có phản ứng.
Dù sao thì Lục Tri vẫn còn trẻ, trên mặt không thể khống chế mà nóng lên.
Hạ Kiến Vi nhàn nhạt nói: "Hơi cứng một chút, dáng vẻ tôn trọng đấy.
Mặc kệ nó, bắt đầu vẽ đi."
Ban đầu Lục Tri còn không cách nào chuyên chú vẽ Hạ Kiến Vi, tầm mắt luôn không biết nên đặt ở đâu, vừa ngước mắt lên là chạm phải ánh mắt trêu ghẹo của Hạ Kiến Vi, vành tai Lục Tri không khỏi đỏ lên, cậu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Hạ Kiến Vi nhìn Lục Tri vốn tinh thần không yên, mặt đỏ tai hồng sau khi hít sâu một hơi, ngưng thần tĩnh khí, đôi mắt chỉ một thoáng đã trở nên trấn tĩnh và kiên định.
Trên tay cậu cầm bút, ánh mắt tập trung nhìn mình, không chứa một tia dục vọng, như một người tâm lặng như nước.
Nhiệt độ trên da dần lạnh theo thời gian trôi, thật ra Hạ Kiến Vi có thể cảm giác được có hơi lạnh, duy trì một động tác ngồi nửa giờ, cơ thể cũng hơi cứng đờ.
Dù vậy nhưng Hạ Kiến Vi cũng hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, chậm hơn một chút nữa, để anh hưởng thụ cảm giác được Lục Tri hết sức tập trung nhìn chăm chú, giống như trong ánh mắt, trong lòng Lục Tri chỉ có một mình anh.
Cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy cũng được.
......
"Cốc cốc cốc."
Lục Tri đi ra trước mở cửa, người đứng ngoài cửa là Diêm Hồng Phi.
"Kiến Vi đâu? Kêu nó mau ra đây, chúng ta đi đánh bài."
Lục Tri nghiêng người, nhường ra một đường, "Chú Hạ đang tắm ạ."
"Nó quá cầu kì, đủ thứ chuyện phải làm." Diêm Hồng Phi không ngạc nhiên gì với chuyện Hạ Kiến Vi đang tắm, từ lúc đi học anh đã như vậy, mấy chục năm vẫn như một.
"Nếu không thì chú vào chờ chú ấy đi?" Lục Tri đề nghị nói.
Diêm Hồng Phi xua tay, nói: "Không cần, tôi còn phải đi gọi người khác.
Khi nào nó tắm xong thì hai người cùng tới đó, trong phòng đánh cờ ở tầng một."
Lục Tri gật đầu, "Vâng, tôi sẽ nói với chú ấy."
Chân trước Diêm Hồng Phi vừa đi thì Hạ Kiến Vi cũng từ phòng tắm đi ra, trên người mang theo hơi nóng.
"Xin lỗi, tôi có mang theo bột uống cảm cúm, chú uống một ít để phòng ngừa đi." Lục Tri mở hành lý của mình, lấy bột uống cảm cúm ra.
"Không sao, cơ thể tôi rất tốt, nhưng vẫn nên uống một ít vậy." Mặc dù Hạ Kiến Vi cảm thấy mình sẽ không dễ bị cảm như vậy, nhưng anh vẫn uống để Lục Tri yên tâm.
Lúc Hạ Kiến Vi uống thuốc, Lục Tri nói với anh Diêm Hồng Phi mới tới đây.
"Em muốn đi đánh bài không?" Hạ Kiến Vi uống một hơi hết thuốc trong ly.
Lục Tri lấy cái ly trong tay anh, cầm đi rửa sạch, "Tôi không biết đánh."
Khóe môi Hạ Kiến Vi nhếch lên, "Vừa hay tôi biết, đi thôi, tôi dạy em đánh."
Lục Tri rửa sạch ly rồi đặt ở trên bàn, nhìn Hạ Kiến Vi nói: "Nào có trưởng bối như chú, uống rượu đua xe, bây giờ còn muốn dạy tôi đánh bài."
Hạ Kiến Vi nhún vai, nói: "Tôi cũng không muốn làm trưởng bối của em, cho dù là hút thuốc, uống rượu hay là đua xe, đánh bài, điều đó không có gì sai cả.
Chẳng qua chúng cũng chỉ là một vài gia vị của cuộc sống, người có đủ năng lực tự chủ sẽ không nghiện nó, cũng sẽ không bị những thứ này điều khiển, chỉ có những kẻ yếu đuối mới lấy chúng ra làm cái cớ."
Lục Tri không tỏ ý kiến, đành đồng ý cùng Hạ Kiến Vi đi xuống lầu đánh bài.
Hai người vừa bước vào, lập tức có người tới kéo bọn họ.
"Hai người chạy đi đâu vậy? Chỉ còn chờ cả hai cậu thôi đó."
Ngay cả Lục Tri cũng bị đẩy ngồi xuống bàn đánh bài, Hạ Kiến Vi cười đứng lên, nói: "Tôi không đánh, bạn nhỏ nhà tôi không biết đánh bài, tôi ở bên cạnh làm cố vấn cho em ấy."
Mấy cô gái không chịu buông tha Hạ Kiến Vi, Du Phinh Phinh vội vàng nói: "Tốt hơn hết là các cậu đừng xúi cậu ấy đánh bài, coi chừng thua đến không còn tiền đổ xăng để các cậu về."
Mọi người đều tỏ vẻ không thể tin nổi, "Kiến Vi lợi hại như vậy sao?"
Diêm Hồng Phi ở một bên giải thích: "Hồi chúng tôi học trung học, vào ngày liên hoan tốt nghiệp, cũng không biết là ai đưa ra ý tưởng, vậy mà nói ăn cơm xong sẽ đi đánh bài, sau đó nó thắng hết tiền taxi mà chủ nhiệm cho lớp về nhà.
Đến bây giờ trường trung học của chúng tôi vẫn còn truyền thuyết về nó."
Mọi người cực kỳ kinh ngạc, sôi nổi tỏ vẻ muốn xem Hạ Kiến Vi thể hiện tài năng.
Hạ Kiến Vi cũng không nói đồng ý hay không, ngược lại quay đầu cười tủm tỉm nhìn Lục Tri, "Muốn xem không?"
Lục Tri sửng sốt, trong mắt Hạ Kiến Vi chứa hoa đào, khiến tim người nhìn đập thình thịch.
"Vâng."
Hạ Kiến Vi nhoẻn miệng cười, "Vậy thì thể hiện tài năng."
Mọi người xung quanh thấy thế thì sôi nổi ồn ào, còn huýt sáo.
Hạ Kiến Vi bảo Lục Tri ngồi bên cạnh mình, trước tiên nhìn xem đang chơi cái gì.
Bọn họ đang chơi mạt chược chứ không phải đánh bài, từ tốc độ Hạ Kiến Vi xoa bài rồi sắp xếp chúng chỉnh tề là có thể nhìn ra anh là một tay già đời.
Hạ Kiến Vi vừa xoa bài vừa giải thích cho Lục Tri: "Cái này gọi là xoa bài, nhà cái có mười bốn quân bài, ba người còn lại đều là mười ba quân, em phải nhanh chóng dựa vào tình huống bài mà em có được để chọn ra quân vô dụng nhất đánh ra."
Hạ Kiến Vi cũng không vội thắng, mà chậm rãi giải thích quy tắc cho Lục Tri, cũng may Lục Tri không chỉ là học bá mà năng lực học thứ khác cũng rất cao.
Mặc dù Hạ Kiến Vi chậm rãi giảng giải cho Lục Tri, thoạt nhìn căn bản không đặt tâm tư vào việc chơi bài, nhưng như thế cũng không ngăn bước anh ù bài.*
(ù là thắng rồi đó mọi người, còn cách chơi thì phiền mọi người tra gg chứ tui cũng không biết)
"Ù."
Hạ Kiến Vi cười híp mắt ngả bài ra, vậy mà lại là cùng một màu!*
(hoặc là cùng một bộ, đều là thuật ngữ trong mạt chược)
Mọi người kinh hãi, nhao nhao tỏ vẻ sao có thể! Không phải anh đang tán trai sao?! Sao còn có thể phân tâm gom cùng một màu?
"Đưa tiền nào các vị." Hạ Kiến Vi lại quay đầu nhẹ giọng hỏi Lục Tri, "Đã xem hiểu chưa?"
Lục Tri gật đầu, "Vâng, hiểu được đại khái."
"Vậy tôi đánh thêm hai ván nữa rồi đổi cho em." Hạ Kiến Vi định thắng ít tiền vốn trước để cho Lục Tri chơi.
Lục Tri gật đầu đồng ý, Diêm Hồng Phi vẻ mặt chết lặng đứng bên cạnh Hạ Kiến Vi, bỗng nhiên Du Phinh Phinh chọc anh ta một cái.
Cho anh ta một cái nhìn rồi sau đó đi ra ngoài.
Diêm Hồng Phi không rõ nguyên do, nhưng vẫn đi theo Du Phinh Phinh ra ngoài.
"Kêu anh ra làm gì?" Diêm Hồng Phi hỏi.
Du Phinh Phinh khoanh tay nhìn anh ta, "Có chuyện gì giữa Kiến Vi và cậu