Edit: Rea
—————
Hạ Kiến Vi không nghe thấy Lục Tri trả lời, anh cũng đoán được trước rồi, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi có chút mất mát.
Đèn đường rất nhanh đã chuyển sang màu xanh lá, Hạ Kiến Vi đạp chân ga.
Anh giải thích: "Nếu khi nãy vừa gặp nhau tôi đã hỏi em, cô bé có phải là bạn gái của em hay không, em nói không phải, sẽ làm mất mặt con gái người ta, em nói phải, sẽ khiến tôi đau lòng, thế nên tôi cần chi phải hỏi một câu như thế để làm gì chứ.
"
Trái tim Lục Tri đập lệch một nhịp, cậu hòa hoãn lại rồi mới mở miệng: "Lần trước tôi đã nói tôi sẽ nghiêm túc suy xét, không phải là lừa chú, tôi có suy nghĩ thật kỹ.
Tôi sẽ thi vào đại học B, cũng chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này, mặc dù kỳ nghỉ sẽ trở về, nhưng thời gian sẽ không nhiều, nếu không có gì bất trắc thì tôi sẽ xuất ngoại học cao, tôi mười bảy, chú đã hai mươi tám, liệu chú và tôi có duy trì nổi mối tình này không?"
Lần đầu tiên Hạ Kiến Vi nghe Lục Tri nói với mình về kế hoạch tương lai, xem ra Lục Tri nói với anh sẽ nghĩ kỹ là thật sự không phải dỗ anh.
Hạ Kiến Vi rất vui vì Lục Tri có thể suy xét vấn đề một cách lý trí rõ ràng như vậy, điều này chứng tỏ có lẽ Lục Tri quan tâm anh nhiều hơn anh tưởng tượng.
Hạ Kiến Vi bỗng bật cười một tiếng, anh lái xe đến bãi đất trống ven đường rồi dừng lại, sau đó quay sang ôm Lục Tri, vén tóc mái trên trán cậu lên, rồi đáp xuống trán cậu một nụ hôn.
"Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Tôi thích em, thích vô cùng, thích đến mức không có em thì không được, chuyện tôi nói theo đuổi em không phải chỉ có hôm nay hay ngày mai, mà là tôi muốn dành cả quãng đời còn lại để làm điều đó.
"
"Vậy nên không cần phải sợ hãi, cũng không cần cảm thấy áy náy.
" Hạ Kiến Vi vươn ngón tay thon dài, chọc lên ngực Lục Tri.
Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa thâm trầm, giọng nói kiên định lại thâm tình.
"Hãy nghe theo trái tim em, tôi sẽ chờ đến một ngày nó rung động vì tôi.
"
Lục Tri ngơ ngẩn nhìn anh, Hạ Kiến Vi đúng là một người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, "Vâng, cảm ơn.
"
Hạ Kiến Vi cười rạng rỡ, giơ tay xoa mái tóc đen mềm mại của Lục Tri.
"Nhóc ngốc.
"
Trên đường đưa Lục Tri trở về, Hạ Kiến Vi nói tới chuyện đi gặp Hạ Dĩ Lương với cậu.
"Hoa trồng trong sân nhà ông nội tôi đang nở rất rực rỡ, không phải lúc trước có nói sẽ dẫn em đến xem sao, nếu không đi thì mùa hoa sẽ qua mất.
"
Lục Tri không nhìn ra điều gì bất thường từ trên mặt Hạ Kiến Vi, đương nhiên cậu cũng không nghĩ nhiều về nó.
"Sẽ làm phiền ông của chú.
" Lục Tri nói.
Hạ Kiến Vi lắc đầu nói: "Sẽ không, ngày mai có thể chứ? Đúng lúc Diêm Hồng Phi với Du Phinh Phinh cũng muốn đi, ông nội của tôi thích con cháu trong nhà nhiều một chút cho nó náo nhiệt.
"
Thật ra Hạ Dĩ Lương không thích nhất là nhà cửa ồn ào, thế nên vãn bối đều thường phải cố ý đi khác giờ để đến thăm ông, nhưng có hai người Diêm Hồng Phi ở đó, ít nhất Lục Tri sẽ không thấy ngại ngùng.
Lục Tri nhìn chằm chằm Hạ Kiến Vi chốc lát, không khỏi nhớ tới bó hoa kia, trong lòng mềm nhũn, "Vâng, vậy làm phiền ạ.
"
"Ngày mai tôi sẽ đến đón em.
"
Lục Tri lắc đầu, nói: "Không cần, chú cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tự mình đến.
"
Hạ Kiến Vi không đồng ý, anh cười tủm tỉm nói với Lục Tri: "Vậy thì không được, em phải cho tôi cơ hội thể hiện chứ.
"
Thấy Lục Tri không nói lời nào, Hạ Kiến Vi thừa dịp phía trước kẹt xe, đưa tay gãi gãi lòng bàn tay Lục Tri.
Lục Tri đột nhiên rụt tay lại, "Đừng làm loạn.
"
Hạ Kiến Vi lại không tiết chế chút nào, ngược lại còn ghé lại gần bên tai Lục Tri ái muội nói: "Anh trai nhỏ ơi, cho một cơ hội đi mà~"
Dù sao thì Lục Tri cũng còn trẻ, căn bản không chống đỡ nổi, lỗ tai bỗng chốc đỏ ửng lên.
Cậu nâng tay sờ vành tai nóng bừng của mình, trừng mắt liếc Hạ Kiến Vi một cái, lại không biết trong đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, sóng mắt dao động kia đều là phong tình.
Nhìn đến mức làm ngực Hạ Kiến Vi nóng ran, cả người cũng nóng.
Đó là một loại gợi cảm ngây ngô, tựa như hoa quả dính mưa sương, óng ánh mê người.
Cuối cùng Lục Tri vẫn đồng ý dưới đòn tiến công không biết xấu hổ của Hạ Kiến Vi.
Sáng hôm sau, Hạ Kiến Vi lái xe đến cổng tiểu khu nhà Lục Tri đón cậu, lúc Lục Tri lên xe có xách theo một cái túi, bên trong là một gói sơn trà.
"Xem ra hôm nay ông nội có lộc ăn rồi, ông thích ăn sơn trà nhất đấy.
" Đương nhiên Hạ Kiến Vi không nói cho Lục Tri biết hôm nay Diêm Hồng Phi cũng định đem sơn trà đến cho ông nội anh.
Lát nữa anh sẽ gọi điện cho Diêm Hồng Phi bảo anh ta không được phép tặng sơn trà nữa.
"Vậy sao, thế thì tốt rồi.
" Lần đầu tiên Lục Tri chính thức đến nhà người khác làm khách, hơn nữa còn là trưởng bối trong nhà, đúng lúc tối qua cậu ra ngoài chạy bộ thấy có người bán sơn trà nên đã mua một ít.
"Đã làm xong bài tập chưa? Có làm phiền đến việc học của em không?"
Lục Tri khẽ gật đầu, "Xong rồi ạ, chú Hạ không cảm thấy lời này của chú có hơi nói vuốt đuôi* sao?"
(nói sau khi sự việc đã xảy ra, không có tác dụng gì, thường để lấy lòng)
Hạ Kiến Vi mỉm cười, "Tôi đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân không đi tìm em, em có biết tôi chịu đựng khó chịu đến mức nào không? Thật sự muốn em nhanh lớn lên, nhưng lại muốn em lớn chậm một chút, để ta có thể nuông chiều em thêm một khoảng thời gian.
"
Lục Tri nghe vậy, tâm trạng có chút vi diệu, "Lời này của chú y như ba tôi nói.
"
"Thật ra tôi cũng không ngại em gọi tôi như vậy trên giường đâu.
" Hạ Kiến Vi buột miệng nói rồi khởi động xe.
Lục Tri nhướng mày, "Chú có loại suy nghĩ này, không sợ bị ba tôi biết sao?"
Nhớ tới Lục Thâm, Hạ Kiến Vi đúng thật là có phần không được tự nhiên.
Tốt xấu gì cũng đã từng xem mắt, quan hệ đôi bên cũng không tệ lắm, nếu Lục Tri thật sự gọi anh là ba ở trên giường, hình như hơi xấu hổ thật.
"Vẫn là gọi chú đi, chú cũng không tồi.
"
Trong đầu Hạ Kiến Vi nghĩ là mình làm Lục Tri như vậy như vậy, sau đó bắt đối phương dùng đôi mắt đỏ hoe nói chú Hạ, tha cho em đi, em không được nữa.
Chỉ nghĩ tới thôi mà đã muốn xịt máu mũi, Hạ Kiến Vi vội vàng lắc đầu loại bỏ hết chất thải công nghiệp màu vàng trong đầu ra ngoài.
Lục Tri xách theo trái cây xuống xe, hơi kinh ngạc nhìn kiến trúc trước mắt, đây là một tòa nhà kiểu phương Tây, thoạt trông cũng có chút cảm giác năm tháng, trên hàng rào quấn quanh dây đằng cùng với nhành hoa, từng đóa hoa tươi lần lượt nở rộ, vòng lấy xung quanh.
Cậu biết gia cảnh của Hạ Kiến Vi không tầm thường, hiện giờ thấy tòa nhà này làm cậu bỗng hiểu được rằng,