Edit: Rea
—————
Sinh nhật của Lục Tri vừa qua là kỳ thi đại học cũng theo đó mà đến, bởi vì Lục Thâm phải đi làm giám thị ở trường thi nên không có cách nào đi thi cùng cậu được, chuyện này vừa vặn cho Hạ Kiến Vi nhặt được món hời.
Lục Tri vừa vặn thi ở trường của mình, khoảng cách không xa, cũng không cần lo sẽ đến trễ.
Vào đêm trước ngày thi đại học, Hạ Kiến Vi gọi điện cho cậu, nói sáng mai sẽ đến đón cậu, đưa cậu đến trường thi.
"Không cần, tôi thi ở trường này, không xa." Tâm thái của Lục Tri rất bình thản, cảm thấy không cần phải phiền phức như vậy.
"Tôi muốn đi cùng em." Hạ Kiến Vi vừa nói thế, Lục Tri từ chối không được.
"Được rồi." Lục Tri đáp.
Sau khi nói chuyện với Hạ Kiến Vi thì Lục Thâm đến gõ cửa phòng cậu, "Tri, ba mang sữa bò tới cho con đây."
Lục Tri đứng dậy đi ra mở cửa cho Lục Thâm, Lục Thâm đã tắm rồi nên trên người mặc đồ ngủ, đưa cho cậu một ly sữa ấm.
"Đã chuẩn bị tốt bút và thẻ dự thi chưa?" Lục Thâm quan tâm hỏi.
"Vâng, đều chuẩn bị xong hết rồi." Lục Tri vừa uống sữa bò, vừa nghe Lục Thâm dặn dò.
Bản thân Lục Thâm là giáo viên nên rất rõ phải chuẩn bị những gì.
Y cũng đã dặn học sinh của mình phải thả lỏng và giữ bình tĩnh, coi như chỉ là một kỳ thi bình thường, làm hết sức mình là được.
Nhưng khi ở trước mặt Lục Tri, y vẫn không nhịn được mà lải nhải không ngừng.
"Ba, con không căng thẳng." Lục Tri uống xong sữa bò, trả cái ly lại cho Lục Thâm.
Lục Thâm cầm cái ly, tay càng siết càng chặt, "Đúng vậy, từ trước đến nay con có chủ kiến, không căng thẳng thì tốt."
Lục Tri bất đắc dĩ ôm Lục Thâm một cái, vỗ vỗ lưng y, một năm này Lục Tri đã bất giác cao hơn Lục Thâm, Lục Thâm vốn che mưa che gió cho Lục Tri giờ phút này bỗng trở nên gầy yếu hẳn, con của y đã trưởng thành.
"Vậy nên, ba cũng không cần căng thẳng, đừng lo cho con."
Lục Thâm tựa vào lồng ngực Lục Tri, trong lòng cảm thấy yên tâm.
"Ừm."
Thật là mất mặt, người làm ba mà lại phải để cho con mình an ủi.
Cùng với cảm xúc ấp ủ này nảy sinh còn có niềm tự hào và sự vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tri vừa xuống lầu đã gặp Hạ Kiến Vi đang chờ cậu trên chiếc xe mô tô.
"Chào buổi sáng, có mang đầy đủ thẻ dự thi với đồ dùng chưa?"
Lục Tri bỗng nở một nụ cười, Hạ Kiến Vi hơi khó hiểu nhìn cậu, "Chú với ba tôi hỏi y như nhau, trước khi ra ngoài ông ấy đã kiểm tra lại cho tôi một lần rồi."
Bởi vì Lục Thâm phải đi giám thị nên ra ngoài sớm hơn Lục Tri, trước khi đi còn không yên tâm kiểm tra lại cặp sách của Lục Tri lần nữa.
Hạ Kiến Vi ngược lại rất hưởng thụ cảm giác nuôi nấng Lục Tri như một đứa trẻ, nuông chiều cậu, cùng cậu trưởng thành, làm bạn với cậu trên những bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.
"Không quên thứ gì thì tốt, lên đi." Hạ Kiến Vi ném mũ bảo hiểm cho Lục Tri.
Lục Tri sải chân dài lên yên sau, ôm lấy eo Hạ Kiến Vi.
Sở dĩ Hạ Kiến Vi lái mô tô là sợ bị kẹt xe, kết quả dọc đường đi thấy rất nhiều cảnh sát giao thông đang chỉ huy mở đường cho thí sinh, nhất thời cảm thấy lo lắng của mình có hơi dư thừa.
Dù sao thì cũng đã qua rất nhiều năm kể từ khi anh thi đại học, nếu không phải vì Lục Tri phải thi đại học, anh cố ý lên mạng tra một chút, thì ngay cả ngày thi là ngày nào, cần phải mang thứ gì anh cũng không biết.
Chiếc mô tô của Hạ Kiến Vi vô cùng gây chú ý, khi đậu ở cổng trường đã thu hút không ít người vây xem, nhìn kỹ lại thì thấy người lái xe và người ngồi sau xe đều có ngoại hình vô cùng đẹp, hơn nữa có người liếc mắt một cái đã nhận ra người ngồi yên sau là Lục Tri.
Lục Tri đưa mũ bảo hiểm cho Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi cười nói với cậu: "Thi tốt nhé, tôi đợi em ra ngoài ăn trưa."
"Không cần, chú về đi, lát nữa mặt trời lên cao sẽ rất nóng." Lục Tri không muốn Hạ Kiến Vi chờ ở bên ngoài, mùa hè nắng nóng rất dễ bị say nắng.
"Không sao, lát nữa tôi sẽ đến quán, nắng không chiếu trúng tôi.
Giữa trưa tôi tới đón em."
Quán mới của Hạ Kiến Vi cách trường học của Lục Tri rất gần, vậy nên Lục Tri mới có thể làm thêm ở bên đó, bởi vì gần nên cậu có thể đến đó ngay sau khi tan học mà không bị trễ giờ.
Lục Tri gật đầu, "Được."
Hạ Kiến Vi bỗng dang hai tay, gió ban mai thổi bay mái tóc đen của anh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Ôm một cái đi."
Lục Tri nhàn nhạt đáp một tiếng, rất có phần bất đắc dĩ và dung túng bước tới ôm lấy Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Có cái ôm yêu thương của chú Hạ, bạn học Lục nhất định có thể xuôi chèo mát mái."
Lục Tri bật cười, "Ừm."
Xung quanh có không ít phụ huynh đưa con đến trường thi cũng đang ôm con mình, nên hành động của hai người bọn họ cũng không đột ngột, cũng không có ai chú ý tới bọn họ, cho dù thấy thì quá lắm cũng chỉ cảm thấy hai người kia trông rất đẹp chứ sẽ không nghĩ nhiều.
Lục Tri mới vừa đi vào thì gặp phải bạn cùng bàn của cậu, cậu ta vô cùng hóng hớt hỏi: "Người vừa rồi đưa cậu tới là ai vậy? Xe của chú ấy xịn thật nha! Tôi muốn sờ nó quá!"
Con trai quả nhiên không ai không thích xe, trước kia lần đầu Lục Tri thấy xe của Hạ Kiến Vi cũng rất kích động.
"Muốn sờ sao?"
"Đúng đúng đúng!" Bạn cùng bàn gật đầu như giã tỏi.
Khóe môi Lục Tri cong lên, "Không cho sờ."
Bạn cùng bàn kinh ngạc đứng hình tại chỗ, Lục Tri thế mà lại cười, còn nói những lời quá mức như vậy.
"Lục Tri, sao cậu có thể như vậy!"
Bạn cùng bàn đuổi theo Lục Tri, năn nỉ ỉ ôi xin cậu cho mình nhìn gần chiếc xe kia thôi cũng được.
Ánh nắng buổi sớm rơi trên đầu vai thiếu niên, không ai biết tâm trạng của cậu rất tốt, tựa như nai con chạy băng băng trên núi.
Mấy ngày Lục Tri thi đại học, Hạ Kiến Vi bao đón bao đưa, ngay cả cơm trưa cũng là tự mình làm.
Giữa trưa sau khi đón Lục Tri thì ăn ngay ở trong quán, ăn trưa xong, Lục Tri còn có thể ngủ trưa một lát trong quán luôn, có thể nói mấy ngày nay Lục Tri được Hạ Kiến Vi xem như tổ tông mà hầu hạ.
Lục Thâm biết mấy ngày nay đều là Hạ Kiến Vi đón đưa Lục Tri nên rất cảm kích anh, sau khi Lục Tri thi đại học xong còn cố ý chọn