"Kinh ngạc như vậy sao?" Hạ Kiến Vi nhìn phản ứng của Lục Tri, cong khóe môi.
Thật ra từ những ngày thường ở chung có thể cảm nhận rõ được Hạ Kiến Vi là một người rất có giáo dưỡng, nhưng anh chính miệng nói với Lục Tri rằng mình hồi mười mấy tuổi thi cử thường bị điểm kém, không ham học hành mà thích đua xe với đánh nhau, hiện tại đột nhiên nghe thấy trình độ học vấn của Hạ Kiến Vi cao như vậy, quả thật là rất kinh ngạc.
Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, Hạ Kiến Vi thật sự nên ưu tú như vậy.
"Những gì chú nói trước kia đều là gạt em?" Lục Tri thu vẻ mặt kinh ngạc lại, hỏi anh.
Hạ Kiến Vi lắc đầu, nói: "Không có gạt em, tôi thật sự đã từng như vậy, chỉ là bà nội tôi qua đời năm tôi thi đại học, sau đó tôi hoàn toàn lột xác, làm người một lần nữa.
"
Anh nói một cách thản nhiên nhưng trong lòng Lục Tri lại chấn động, từ khi ông nội Hạ qua đời, nhìn phản ứng của Hạ Kiến Vi, Lục Tri không khó tưởng tượng, Hạ Kiến Vi lúc ấy đã đau khổ bao nhiêu.
Lục Tri vươn tay nắm lấy tay Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi biết bạn nhỏ nhà anh đau lòng cho anh, cố tình cậy sủng mà kiêu nói: "Em đút tôi ăn kem đi.
"
Lục Tri đẩy đầu anh ra, "Biết mấy chữ được voi đòi tiên viết như thế nào không?"
Hạ Kiến Vi nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có người đi ngang qua, nhanh chóng tiến lại gần hôn một cái lên mặt Lục Tri.
Lục Tri kinh ngạc mở to hai mắt, cũng không phải là cậu sợ bị người ta nhìn thấy, chỉ là cảm thấy thân mật ở nơi đông người không được tốt lắm.
"Thơm thật.
" Hạ Kiến Vi rất giống như ăn trộm mật.
Lục Tri nâng tay sờ vành tai có hơi nóng lên của mình, Hạ Kiến Vi ghé vào tai cậu nói: "Bạn nhỏ này, em biết mình có mùi gì không?"
Lục Tri nghiêng đầu nhìn anh, Hạ Kiến Vi hơi cong hai mắt, khóe môi mang theo ý cười phong lưu tùy ý, nâng cao giọng điệu, "Mùi sữa.
"
Bạn nhỏ thích uống sữa thật sự hoài nghi không biết liệu trên người mình có mùi sữa hay không.
Hai người đi dạo xong về khách sạn thì đã hơn mười giờ, sáng mai Lục Tri phải dậy sớm đến trường học báo danh, thế nên hai người rửa mặt xong rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng thì họ bắt xe đến trường đại học B.
Mặc dù mới sáng sớm nhưng trong trường đã chật kín người, có đàn chị vừa nhìn thấy Lục Tri và Hạ Kiến Vi thì hai mắt sáng lên, nhiệt tình chào đón, thân thiết hỏi chuyên ngành của Lục Tri.
"Kiến trúc.
"
Lục Tri vừa dứt lời, bỗng có một bàn tay vươn tới, nắm lấy cánh tay Lục Tri, "Chuyên ngành của chúng ta năm nay vậy mà lại có đàn em đẹp trai như vậy, nào nào, đàn em, để tiền bối dẫn cậu tới đó.
"
Lục Tri nghiêng đầu nhìn lại, vị đàn anh này cao khoảng một mét tám, thấp hơn Lục Tri một tí, đôi mắt phát sáng nhìn cậu.
Đàn chị không tình nguyện nhìn đối phương kéo nhóc đẹp trai đi, cô vội vàng chụp một tấm ảnh Lục Tri, cũng không quên chụp Hạ Kiến Vi bên cạnh, động tác nhanh lẹ đăng lên Tieba của trường.
"Dự tính là giáo thảo tân nhiệm.
"
Lục Tri cầm chìa khóa phòng cùng Hạ Kiến Vi đi theo đàn anh dẫn vào ký túc xá nam, cảm ơn đàn anh đã dẫn đường, hai người nhanh chóng tìm được số phòng ký túc xá của Lục Tri.
"Xem ra em là người đầu tiên đến.
" Hạ Kiến Vi đánh giá ký túc xá, điều kiện bình thường, là phòng bốn người.
Bên trên là giường, còn bên dưới là bàn và tủ quần áo.
Hai người đặt vali xuống, Lục Tri lấy khăn giấy lau sạch ghế, kéo Hạ Kiến Vi, "Ngồi một lát đi, em đi lau bàn chút.
"
Hạ Kiến Vi cũng không khách sáo với cậu, nhìn Lục Tri bận bịu như một chú ong mật nhỏ chăm chỉ.
"Tôi giúp em treo mùng nhé.
" Hạ Kiến Vi chỉ phía trên.
Lục Tri hoài nghi nhìn anh, "Chú biết làm sao?"
Hạ Kiến Vi nhếch miệng cười, "Xem thường tôi à.
"
Tốt xấu gì Hạ Kiến Vi cũng là người từng ở ký túc xá, mặc dù ở không bao lâu đã nhịn không nổi dọn ra ngoài, nhưng treo mùng vẫn biết làm.
Lúc hai người dọn gần xong thì cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một nam sinh có làn da ngăm đen, tóc cạo rất ngắn, thân hình cao lớn, ánh mắt hung tợn, vừa nhìn là biết không dễ chọc.
Cậu ta thấy Lục Tri thì sững lại một chút, chần chừ gật đầu với cậu một cái.
Lục Tri cũng lạnh nhạt gật đầu với cậu ta, xem như là đã chào hỏi, Hạ Kiến Vi bất đắc dĩ nhìn phản ứng này của hai người, đoán chừng giáo viên không điểm danh sẽ không biết đối phương tên là gì.
Hạ Kiến Vi không thể không đi tới chào hỏi người nọ, hai ba câu đã hỏi thăm được thông tin của đối phương, hơn nữa không hề làm người ta có cảm giác bị xúc phạm.
Nam sinh tên Phương Khôn, là người từ một huyện thành nhỏ thi vào, Hạ Kiến Vi hơi bất ngờ, ba mẹ anh đi vùng sâu vùng xa dạy học mấy năm nên anh biết rõ sự bất bình đẳng về trình độ học vấn và nguồn lực giáo dục không phải là nói suông, Phương Khôn có thể thi đậu vào quả thật rất đáng khâm phục.
"Ôi, mệt chết tôi rồi.
" Một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại từ cửa truyền đến.
Ba người nhìn ra cửa, chỉ thấy một nam sinh mặc áo thun màu hồng nhạt đứng ở cửa, bộ dạng trắng trẻo mềm mại, khi thấy ba người bọn họ, hai mắt lập tức nhìn chăm chăm.
Lục Tri và Hạ Kiến Vi vừa thấy ánh mắt quen thuộc này là biết đối phương là một 0.
Xem ra Phương Khôn là một trai thẳng sắt thép, không hề nhìn ra có gì không đúng, gật đầu chào hỏi với đối phương rồi quay đầu làm việc của mình.
Hạ Kiến Vi nhỏ giọng thầm thì bên tai Lục Tri: "Nhắc mới nhớ, tôi nghe nói chuyên ngành của các em có không ít gay đấy.
"
Lục Tri bình tĩnh đáp lại anh: "Không bằng chú nam nữ đều ăn.
"
Hạ Kiến Vi nhớ đúng thật là Lục Tri đã nhìn thấy không ít oanh oanh yến yến vây quanh anh, còn hiểu lầm rất nhiều lần, may mà anh liều mạng chứng minh mình trong sạch.
Quả nhiên, Hạ Kiến Vi không nói nữa.
"Chào mọi người, tôi tên Nguyễn Dung.
" Nguyễn Dung nhiệt tình chào hỏi bọn họ trong khi vẫn còn đứng ở cửa.
Ngoài Hạ Kiến Vi mỉm cười với cậu ta ra thì phản ứng của hai người kia đều rất lạnh nhạt.
"Phương Khôn.
" Phương Khôn nói xong thì cúi đầu tiếp tục lau bàn của mình.
Nguyễn Dung gật đầu, ánh mắt quanh quẩn trên người Hạ Kiến Vi và Lục Tri, một người anh tuấn chín chắn, một người trẻ tuổi tuấn tú, đều là cực phẩm hiếm gặp.
"Lục Tri.
" Lục Tri và Phương Khôn đều lạnh lùng như nhau, Hạ Kiến Vi ngược lại hòa nhã dễ gần nói với cậu ta: "Chào bạn học, mau vào đi.
"
Nguyễn Dung bị nụ cười của anh mê hoặc đến nỗi chân