Hạ Kiến Vi nhặt quần áo bị Lục Tri vo thành dưa muối trên sàn nhà lên, nhìn thoáng qua rồi ném vào sọt đồ bẩn bên cạnh, để chân trần đi đến trước tủ quần áo.
Lúc khom lưng xuống, một cảm giác đau nhức truyền đến từ bên hông, anh đỡ eo mình đập hai cái, cơ bắp cân xứng trên người phủ đầy dấu vết xanh tím vô cùng ái muội.
Hạ Kiến Vi vừa tròng chiếc áo thun vào, đột nhiên trên eo truyền đến một luồng hơi ấm, là cánh tay của Lục Tri, cậu siết chặt cánh tay, há miệng cắn lên eo Hạ Kiến Vi một cái.
Không đau, nhưng hơi ngứa
Hạ Kiến Vi không khỏi bật cười, "Bé con muốn nghiến răng sao?"
Giọng của Hạ Kiến Vi hơi khàn sau khi vừa trải qua một cuộc ân ái tràn trề sảng khoái, lọt vào tai Lục Tri vừa lại xốp lại vừa ngứa.
Lục Tri không lên tiếng mà hôn từ hõm venus của Hạ Kiến Vi xuống, đầu lưỡi đảo quanh chỗ hõm venus ấy của anh.
Cơ thể của Hạ Kiến Vi vẫn còn rất nhạy cảm, bị cậu khiêu khích như vậy, lửa tình đã lắng xuống lại lần nữa cuộn trào lên.
Lục Tri đặt tay trên bụng dưới của Hạ Kiến Vi, không an phận đẩy quần lót của anh ra, luồn vào trong.
"Chú Hạ, thêm một lần nữa nhé?"
Giọng nói trong trẻo của Lục Tri vang lên bên tai Hạ Kiến Vi, mê hoặc anh.
Hai người vẫn chưa ăn cơm trưa, Lục Tri còn chưa vào cửa đã hôn anh, sau đó cứ tự nhiên như vậy mà củi khô lửa bốc, đâu còn lo đến chuyện ăn cơm.
Bấy giờ thời gian cũng không còn sớm, lý trí nói cho Hạ Kiến Vi rằng nên ngăn Lục Tri lại, là người lớn tuổi hơn, anh không thể làm càn theo Lục Tri được, nhưng bàn tay mát lạnh của Lục Tri đang khống chế chỗ hiểm của anh, khiến lý trí của anh dần bị dục vọng ăn mòn.
"Làm không?" Lục Tri lại hỏi lần nữa, dường như nếu Hạ Kiến Vi không đồng ý thì cậu sẽ không động thủ.
Hạ Kiến Vi xoay người, một tay đè Lục Tri xuống giường, áo thun vừa mới tròng vào bị anh nóng vội cởi ra ném xuống giường.
Lúc anh đưa tay lên cởi quần áo, từ góc độ của Lục Tri vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp dẻo dai của anh.
"Làm!"
Hạ Kiến Vi ném quần áo, sảng khoái cúi người hôn nhau với Lục Tri.
...
Lúc này, Lục Tri đang ngồi xổm trong WC cầm điện thoại xin giải đáp thắc mắc trên diễn đàn.
Chủ lầu nghe nói trong lần đầu tiên làm, bên tiếp nhận đều sẽ rất đau đớn, xong việc cũng sẽ eo đau lưng mỏi, nhưng bạn trai của chủ lầu sau khi làm xong lại hoàn toàn không có bất cứ khó chịu nào, xin hỏi tình huống thế này có phổ biến không?
Lầu 1: Chắc chắn là thằng nhỏ của chủ lầu quá nhỏ, một ngón tay tiến vào thì làm sao mà có cảm giác khó chịu được?
Lầu 2: Tự dưng thấy thông cảm cho bạn trai của chủ lầu ghê, không biết bạn trai của chủ lầu có hoa mắt chóng mặt không.
Lầu 3: Lầu trên đừng nói nhảm có được không? Nói không chừng là kỹ thuật của chủ lầu không được tốt lắm, nếu làm đủ màn dạo đầu, kỹ thật của công lại tốt thì thụ sẽ chỉ biết phê tới nóc thôi nhé.
Lầu 4: Ha ha ha ha, đồng tình với chủ lầu, nhất định là chủ lầu quá yếu*, một lần được có năm phút phải không? Hãy mau chóng thả bạn trai đi đi, để anh ta đi tìm tương lai tốt đẹp hơn.
(gốc là 弱鸡, thuật ngữ mạng chỉ người không tốt về thể lực hoặc một số khía cạnh nào đó, lầu 4 nói bé bị ysl =)))))
Lục Tri nhìn những bình luận đó, mày càng nhíu càng chặt, chẳng lẽ thật sự là do cậu quá yếu sao?
Lần sau lại cố gắng hơn một chút?
Hạ Kiến Vi đang ngâm nga khúc nhạc nhỏ và hâm nóng thức ăn trong phòng bếp, lúc cúi xuống lấy bát, cảm giác đau nhức làm anh phải xoa xoa eo mình.
Rõ ràng trông Lục Tri rất nhã nhặn, nhưng rốt cuộc vì sao vừa lên giường cái là lại hung mãnh như hổ vậy?
May mà tố chất thân thể của anh tốt, nếu không thì đúng thật là không chịu nổi sự lăn lộn này của Lục Tri, đúng là tuổi trẻ, sinh khí dồi dào, cũng không biết mình còn có thể cùng Lục Tri lăn lộn mù quáng bao lâu nữa, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ, mình phải nên rèn luyện cơ thể thật tốt, đuổi kịp tiết tấu của Lục Tri.
"Buổi tối sẽ kiểm tra phòng, em không thể ở lại đây." Lục Tri áy náy nói.
Hạ Kiến Vi cũng biết Lục Tri còn phải đi học, không thể cứ ở đây quấn quýt với anh suốt được.
"Được." Hạ Kiến Vi húp cháo, gật đầu.
Lục Tri tiến lại gần hôn môi anh một cái, cuối cùng còn cuốn hạt cơm trắng trên môi anh đi.
"Thật sự rất xin lỗi."
Hạ Kiến Vi mỉm cười, nói: "Không có gì phải xin lỗi cả, tôi cũng không phải là một cô bé."
Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, có lẽ là Lục Tri bị nhầm tưởng rằng mình như là một tên cặn bã sau khi làm xong không ở bên mà lại xách quần chạy lấy người, nhưng hai người bọn họ lại không phải ở trong tình huống đó.
"Có phải là cô bé hay không cũng vẫn muốn ở cùng chú, em muốn chúng mình ở bên nhau."
Lục Tri nhìn chăm chú vào Hạ Kiến Vi, và nói một cách nghiêm túc.
Hạ Kiến Vi cảm giác trái tim mình đập thình thịch, con nao ngủ say lại bắt đầu đâm loạn.
Sau khi cả hai ăn trưa xong, lúc này Lục Tri mới rảnh nhớ ra mình còn không chưa gọi điện cho Lục Thâm.
Lục Thâm không giỏi nói dối, Lục Tri rất nhanh đã phát hiện ra y có vấn đề, nhưng Lục Tri cũng không trực tiếp ép hỏi Lục Thâm, mà lựa chọn vờ như mình không biết gì, hàn huyên với Lục Thâm một vài chuyện thường ngày.
Hạ Kiến Vi ngồi trên sô pha bóc quýt, thật cẩn thận đánh giá Lục Tri, cho đến khi Lục Tri cúp máy, anh mới giật mình quay sang chỗ khác.
"Ba em đã xảy ra chuyện." Lục Tri dùng câu trần thuật.
Hạ Kiến Vi cảm thán, quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Lục Tri.
"Ừm, bị thương một chút, không có vấn đề gì lớn cả, Chương Cư Bạch đang chăm sóc anh ấy." Hạ Kiến Vi đành phải nói thật.
Lục Tri nhíu mày, đứng bên sô pha suy tư hồi lâu, sau đó ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén.
"Liêu Khải Phong đã tìm tới sao?"
Hạ Kiến Vi đột nhiên trợn to hai mắt, chuyện này mà cũng có thể đoán được, Lục Tri cũng quá lợi hại rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Hạ Kiến Vi, Lục Tri hơi mím môi, "Xem ra là vậy."
"Ừm, gã ở gần nhà em chờ ba em tan tầm, ba em thấy gã thì lao vào đánh nhau, may mà Chương Cư Bạch chạy tới kịp, ngăn Liêu Khải Phong lại." Nếu không chạy tới kịp thì Lục Thâm đã lành ít dữ nhiều, Hạ Kiến Vi không nói, chuyện gì không xảy ra thì không cần phải nói khiến Lục Tri lo lắng.
Ánh mắt Lục Tri sâu thẳm, mày nhíu chặt, thoạt trông như một thanh kiếm sắc bén đang vận sức chờ thời cơ rời vỏ.
Hạ Kiến Vi vươn tay nắm lấy tay cậu, hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay của Hạ Kiến Vi truyền qua, Lục Tri hồi thần quay lại nhìn Hạ Kiến Vi.
"Liêu Khải Phong đã bị đưa vào cục cảnh sát rồi, mới ra ngoài không bao lâu mà đã phạm phải chuyện này, tôi không ngại tống gã vào ở thêm vài năm nữa."
Liêu Khải Phong bị nhốt nhiều năm như vậy, người quen đã bỏ xứ đi từ lâu, gã còn nhớ Lục Ninh mang thai đứa con của gã, khi đó đã sắp sinh, căn bản không cần lo việc cô có thể phá thai, thế nên Liêu Khải Phong tính thử vận may, tìm lại Lục Ninh, rồi tìm đến đứa bé kia, nó là cốt nhục của gã, làm thế nào thì cũng nên phụng dưỡng cha nó.
Đáng tiếc là mộng tưởng của gã đã tan vỡ, Hạ Kiến Vi tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra,