Chị cậu nghe em trai nói cũng không biết nên phản ứng thế nào.YS có thể nói là tất cả đối với cô, cô rất muốn thay cậu tiếp quản nó.
Trước giờ cho dù cô có làm gì, có giỏi cỡ nào thì cũng không được nội để mắt đến.
Ông vẫn luôn một mực bồi dưỡng cho cháu trai.
Nhưng cô không vì điều này mà ghét em trai, ngược lại còn cảm thấy an ủi.
Dù là người được chỉ định thừa kế nhưng cậu vẫn cứ luôn một mực từ chối, kiên quyết nói giúp cô hết lần này đến lần khác.
\=\=\=\=\=
Buổi chiều cậu khá rảnh rỗi nằm trong phòng nghịch điện thoại, rồi lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ấy không phải từ điện thoại cậu phát ra, cậu men theo âm thanh hướng đến chiếc điện thoại trên bàn.
Nghĩ chắc là của hắn, trên điện thoại không có tên hiển thị nên cũng không biết là ai.
Chưa đầy 5 giây sau lại có tin nhắn hiện lên, cậu tò mò trực tiếp mở ra xem ngay và luôn em nhớ anh-ĐÌNH HUY.
Nhìn thấy nội dung và người gửi, cậu chau mày, mắt đăm đăm nhìn màn hình, tay cuộn thành nắm đấm.
Cũng không biết tại làm sao mà trong lòng lại thấy khó chịu.
Càng khó chịu hơn khi mới bước ra khỏi phòng ra vườn sau thì thấy Uyên Linh, cô gái lúc trước bị cậu từ chối đang đứng một nơi ngắm hắn say đắm.
Hắn thì đang cặm cụi theo ông ngoại cậu trồng rau.
Đó là lý do mà cả nhà ai ai cũng mến hắn, cứ như là thành viên trong gia đình.
Cậu nghĩ: đúng là gái không bỏ, trai không tha.
Già trẻ lớn bé trong cái nhà này đều bị anh mua chuộc.
Cậu tiến đến chổ cô gái đó: "Em ở đây làm gì?"
Ơ..em nhìn ông trồng rau".
Sự xuất hiện của cậu có phần làm cô giật mình.
"Nhìn ông, sao mắt em cứ hướng về phía nào ấy.
Hay mắt em có vấn đề, anh thấy em nên đi khám thì hơn".
"Anh mới cần phải đi khám.
Ừ đó, em nhìn anh Hạo Tường.
Anh cũng từ chối em rồi, em cũng phải đi tìm một người khác chứ.
Anh xem, anh Khang rất tốt đó, ai gã cho anh chắc sướng lắm".
"Em thấy chị Linh nói đúng á, anh Hạo Tường vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, còn chu đáo, siêng năng cần cù.
Ai nhìn mà không thích đây.
Đặc biệt em thấy nhà mình đang thích ảnh nè, em chắc chắn nếu ảnh vào làm rễ nhà ta là phước ba đời luôn ớ, quá tốt luôn".
Cậu vừa tính nói Uyên Linh thì cô em gái trời ơi của mình không biết từ đâu xuất hiện, vừa nói xong đã chạy tới dặm mồ hôi cho hắn.
Càng nhìn càng không vừa mắt, lại còn nghe Uyên Linh nói thêm: "Ý trời, chưa gì mà đã có nhiều tình địch vậy rồi, em mà không nhanh tay có khi nào bỏ mất cơ hội không? À, anh Lâm nhi.
Anh ấy là bạn anh mà, chắc hai người hiểu nhau lắm.
Anh có biết anh ấy thích mẫu người thế nào không? Anh ấy có bạn gái chưa? À mà thôi cho dù có em cũng cướp cho bằng được.
Nhanh, mau nói em biết đi".
Nhìn bộ dạng đón chờ của cô cậu giận đến đỏ cả mặt, tại sao ai cũng thấy hắn tốt.
"Anh không biết!"
Nói xong cậu hừng hực bước đi rời khỏi đó.
Cậu tức tới bốc khói luôn rồi, cái con người đó có gì tốt, có gì hay.
Chỉ có nhan sắc, có tiền, có quyền,...còn có sức hấp dẫn nữa.
Vừa nghĩ tới đó cậu tự lấy tay vả vào mặt mình sao lại nghĩ như vậy chứ.
Bắt đầu từ khi nào lại thấy hắn có sức hấp dẫn cơ chứ.
Từ lúc nào lại thấy như phát hỏa