Ngay sau đó thì năm người bọn họ đi đến một quán bar thuộc địa bàn của hắn.
Đơn giản vì đây là quán bar lớn nhất cả nước về diện tích lẫn độ sang trọng.
Nơi đây thường chỉ những người có tiền, có địa vị lui tới.
Mọi người ngồi vào vị trí ít ồn ào nhất.
Không biết từ lúc nào lại có sự xuất hiện của Khải Hiên và Thi Thi, mỗi người ngồi một bên của hắn, bao quanh là đám anh em.
Như một thói quen cứ mỗi lần hắn tới thì ai nấy đều lần lượt báo cáo tình hình.
Cậu và những người còn lại thì ngồi một góc đối diện, Bảo Ngọc và Tần Nguyên nói chuyện rất hợp cứ như thân từ rất lâu vậy.
Linh Đan thì chen chúc vào ngồi kế bên cô ta hòng phá hoại những toan tính sắp làm của cô.
Cậu tựa đầu vào ghế nằm thư giãn một chút, mặc kệ những người xung quanh hắn có là ai đi nữa vì cậu biết hắn không có hứng thú.
Đúng như cậu nghĩ, ánh mắt hắn lúc nào cũng thủy chung về phía cậu.
"Lâu không gặp".
Là người thứ ba phá hoại gia đình cậu, từ đâu đến ngồi bên cạnh cậu.
"Có gì nói đi".
"Trước đây chẳng phải cậu hỏi tôi có hứng thú với cậu không sao?" Vừa nói vừa tính chạm vào mặt cậu.
"Chị muốn theo tôi?" Rồi tiếp: "Cũng được......nếu anh ta đồng ý".
Men theo ánh mắt cậu, cô chỉ thấy người đàn ông lan tỏa sát khí đang nhìn chằm chằm vào cô.
Thương trường loại người nào mà cô chưa từng gặp, cộng thêm vụ việc lần trước càng làm cô tin hắn không phải là người dễ động đến.
Nhưng là: "Tại sao phải hỏi ý anh ta?"
Cậu không nói gì, thay vào đó là hành động nói lên tất cả.
Ung dung đến chỗ của hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn rồi quay sang cô hỏi: "Hiểu rồi chứ?"
Chỉ cần là cậu, mọi cử chỉ hành động dù là nhỏ nhất cũng đủ làm hắn hạnh phúc.
Nhẹ nhàng đứng lên kéo cậu sát lại mình trao nhau nụ hôn dài.
Người có mặt: (O_O)
"Cậu với........"
"Chị nghĩ đúng rồi đó".
Linh Đan nói.
Cô ta nhìn cậu và hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Còn những con người ở lại như quá đỗi xa lạ với những gì xảy ra.
Linh Đan nhìn Thi Thi rồi nhìn đến em gái cậu đang ngây ngốc ở đó liền nói hộ.
"Ngạc nhiên lắm phải không?"
"Không thể nào.
Từ khi nào anh ấy lại........"
"Nên chấp nhận sự thật đi bà chị".
"Bảo Ngọc....em ổn chứ?"
"Em.....anh(nhìn cậu).......với anh (hắn).Hai người thật sự...."
"Ừ".
Cậu nói.
"Bọn họ rất đẹp đôi, em không thấy vậy hả?"
"Không phải.
Thật ra có một lần em tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người nên cũng đoán được chút ít.
Chỉ là hôm nay thấy như vậy hơi bất ngờ".
"Nên tập làm quen".
"Vậy sau này em nên gọi anh Nghiêm là anh dâu hay anh rể?"
"Đương nhiên là anh rể tại anh em nằm