Có một ca cấp cứu khẩn cấp được đưa đến bệnh viện. Tiếng chuông điện thoại cất lên:- Alo, có việc gì?Đầu dây bên kia vừa nói vừa thở hổn hển. Đôi tay thon thả chậm rãi tắt điện thoại.Anh mang áo khoác trắng vào. Bởi vì bệnh nhân bị bệnh tim đang nguy kịch được người thân đưa đến bệnh viện của anh. Anh không muốn giải quyết một đống rắc rối sau đó.Bước chân nhanh chóng bước tới băng chuyền. Một cô gái chỉ khoảng 15 - 16 tuổi. Nước da trắng bệch thiếu sức sống. Hơi thở yếu gần như hư không.- Máy oxi. Đã làm các xét nghiệm chưa?Một ý tá nói:- Đã làm xét nghiệm. Sắp có kết quả thưa ngài.Những tờ kết quả nhanh chóng được đưa đến tay của anh. Anh lạnh giọng nói:- Đưa vào phòng phẫu thuật.Người nhà bệnh nhân lo lắng hỏi:- Con bé có sao không bác sỹ?- Đóng viện phí.Anh quay lưng ra hiệu cho các y tá nhanh chóng chuẩn bị.Bệnh viện của anh cũng không phải bệnh viện từ thiện.Anh cởi chiếc áo khoác trắng. Mang đồ phẫu thuật vào. Tay mang bao tay y tế vào.- Dao.Bàn tay thon dài lướt con dao trên da thịt trắng mịn cắt sâu xuống.- Bông thấm.Sau hơn hai tiếng phẫu thuật. Tiếng máy chạy ổn định.- Kim.Một y tá lấy khăn lau mồ hôi trên trán của anh.Lạc Thiên cởi áo phẫu thuật. Bắt đầu rửa tay. Máu đỏ tươi chảy xuống theo những ngón tay thon dài.Đối với anh, phẫu thuật đòi hỏi thao tác phải nhanh và chuẩn xác. Từng đường lưỡi dao lướt đi nhanh đến mức máu không kịp chảy ra. Các cuộc phẫu thuật anh đều nắm chắc thành công. Nhưng cuộc phẫu thuật lần này khiến anh chán nản vì nó không phải là phẫu thuật một lần là xong. Anh chỉ đơn giản không muốn có một người chết ngay trước mắt mình mà thôi. Phẫu thuật chỉ kéo dài sự sống của cô gái trẻ này thêm một thời gian nữa.Nếu đưa đến một bệnh viện khác thì chắc chắn cô gái này đã được báo tử.Theo y học hiện đại bây giờ, không phải không có trường hợp này xảy ra. Bởi vì trình độ của các bác sỹ trong nước rất hạn chế. Anh đã đi du học nhiều năm. Kinh nghiệm phải nói đứng nhất nhì ở đất nước này. Vẫn chỉ nắm chắc 60% - 70 % thành công. Anh lắc đầu:- Đáng tiếc.Đa số các gia đình nghe đến chi phí phẫu thuật sẽ cực kỳ kinh ngạc nhưng gia đình cô gái này lại rất bình tĩnh. Bởi vì họ đã có chuẩn bị trước chăng.Lạc Thiên bước ra khỏi phòng phẫu thuật.- Bác sỹ, con tôi sao rồi?- Tạm ổn.Anh có thể nói dối là tốt nhưng anh không muốn họ đặt hy vọng quá nhiều. Sức khỏe cô gái này quá yếu. Nhìn thân thể nhỏ bé và gầy quá khiến anh cũng có