Cô nhìn vào gương. Cô xấu xí thế này thì làm sao có thể khiến anh yêu điên cuồng như vậy.Cô trang điểm nhẹ nhàng. Mang một chiếc áo đầm voan xanh bầu trời nhẹ. Trông cô bồng bềnh như một đám mây nhỏ. Xinh tươi rồi đón xe taxi đi đến bệnh viện.Cô biết văn phòng hắn nằm đâu. Không có ai ngăn cản cô. Họ cảm thấy vui mừng vì cô xuất hiện.Nếu không phải đối mặt với một bác sĩ lạnh như băng thì thật đáng sợ.Cô cầm chìa khóa mở cánh cửa. Anh không có ở đây. Cô ngồi lên chiếc ghế chính giữa phòng. Nhìn khắp phòng làm việc của anh. Mọi thứ đều ngăn nắp và sạch sẽ. Trên bàn có một khung hình để nằm sấp.Cô lật lên. Hình cô đang ngủ. Cô mỉm cười đặt nó xuống. Tiếng cửa phòng mở ra:- Ai cho cô vào đây?- Em có chìa khóa. Bàn tay nhỏ đưa chùm chìa khóa lên trước mặt anh.Anh cáu. Hai hàng mi nhăn lại.- Nơi này không phải cô muốn đến là đến? Muốn đi là đi.- Em biết. Đôi mắt ướt mi nhìn anh đầy tội nghiệp.- Biết rồi thì lần sau không được tái phạm nữa.Em gật cái đầu nhỏ:- Em hứa.Anh bước tới bế em lên đặt trên đôi bắp chân thon dài của mình. Đầu vùi vào tóc của cô.Cô nghĩ anh sẽ tiếp tục hành động. Nhưng cô chờ mãi chờ mãi chỉ nghe tiếng hít thở đều dặn của anh.- Anh ngủ rồi sao?- Anh ngủ rồi.- Ngủ rồi tại sao có thể nói chuyện?- Anh nhớ em. Một nụ hôn lên cổ của cô. Rồi dần phủ lên đôi môi của cô. Cuốn cô vào một vòng xoáy mãnh liệt của anh. Anh muốn cô. Anh sợ. Chỉ cần buông ra cô sẽ biết mất.- Có phải anh đang nằm mơ không?- Không. Em ở đây.Anh siết chặt em. Khiến em hơi đau nhưng em thích. Em cũng nhớ anh.Cô vuốt hàng lông mày nhăn nhăn của anh.Cô nhiệt tình đáp lại anh. Chủ động hôn lên đôi môi của anh. Tay vòng qua sau lưng anh. Khiến cả hai cùng dán sát vào nhau. Anh nhẹ nhàng đưa đẩy. Như lưu luyến cảm giác ở trong em. Không muốn rời em một tí nào. Càng khiến em như bị đẩy vào hố lửa. Cả người ngứa ngáy. Mở đôi môi hồng thì thầm:- Cho em..Anh vui vẻ đáp ứng:- Được.Anh tăng dần tốc độ. Mỗi một lần lại nhanh hơn. Đưa cô lên những con sóng cao của sảng khoái. Sau mỗi lần, anh đều hỏi:- Em có ổn không?Cô đỏ mặt:- Em ổn.Đến tận tối khuya anh vẫn không chịu dừng lại. Cô phản kháng.- Em mệt.- Nhưng anh không mệt.Cô dùng tay đánh lên lồng ngực của anh. Giọng ấm ức:- Em muốn ngủ. Anh cười gian:- Em cứ ngủ.Cô biết anh sẽ không dễ dàng tha cho cô. Nên đành giả vờ ngủ. Nhưng anh