*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Hy | Beta: Mây
Lúc Phó Ấu Sanh mặc áo tắm dài màu hồng nhạt đi ra, Ân Mặc đã nằm trên sô pha ngủ rồi.
Cô chậm rãi bước đến gần sô pha, đôi mắt buông xuống, nhìn Ân Mặc.
Lông mi của người đàn ông rất dài, đặc biệt là lúc nhắm mắt lại, vừa dày vừa rậm, phản chiếu lên làn da mỏng dưới mắt, tạo ra một cái bóng đen nho nhỏ.
Chắc là hôm nay mệt mỏi, hô hấp đều đều, lồng ngực có hơi hơi phập phồng, rõ ràng là đã ngủ thật, không phải giả vờ ngủ.
Cùng chung chăn gối với Ân Mặc nhiều năm như vậy, Phó Ấu Sanh đương nhiên có thể nhìn ra được là anh ngủ thật, hay là ngủ giả.
Khi Ân Mặc ngủ không hề có tính công kích, thuần túy và yên tĩnh.
Ai có thể nghĩ được, khi mở mắt ra, đôi mắt u ám của anh tựa như có thể nhìn thấu hết tất cả mọi thứ.
Phó Ấu Sanh cảm thấy ở trước mặt Ân Mặc mình chỉ làm bộ không thèm để ý, chúng đều hoàn toàn bị phơi bày ở trước mắt anh.
Biết rõ mình không nên như vậy.
Sẽ tiếp tục luân hãm.
Nhưng cô không thể khống chế được trái tim mình.
Ở nơi mà bạn đã té ngã một lần, thì không nên lại ngã thêm lần nữa ở đó.
Phó Ấu Sanh nhìn anh vài phút.
Sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đến phòng ngủ dành cho khách ở bên cạnh.
……
Sáng sớm hôm sau, Phó Ấu Sanh lập tức trở về đoàn phim.
Chuyện tối hôm qua cô ngủ ở phòng dành cho khách, Ân Mặc cũng không nhắc đến.
Vẫn đưa cô đến đoàn phim.
Phó Ấu Sanh nói không lại anh, chỉ có thể để mặc anh đi theo.
Bước vào đoàn phim.
Đã có không ít người đến trêu chọc: “Hôm nay cô Phó lại dựa vào nhan sắc để lên hot search nữa rồi sao?”
“Lên rồi!”
“Ha ha ha, chúng ta có thể đến gần để thưởng thức nhan sắc đỉnh cao của cô Phó đúng là có phúc khí lớn.”
Phó Ấu Sanh chờ đến lúc quay phim.
Lấy điện thoại di động ra xem hot search ngày hôm nay.
Quả nhiên… Là Tiểu Nặc dùng tài khoản Weibo của phòng làm việc đăng bộ ảnh sườn xám tối qua của cô lên.
# Sườn xám đỏ của Phó Ấu Sanh # lên hot search, vẫn là số một.
—— Aaa Trời ơi, đôi môi đỏ rực như lửa, phong cách Hồng Kông cổ điển thật sự rất hợp với Phó Ấu Sanh.
—— Mẹ ơi, gọi cô ấy là biểu tượng nhan sắc của giới giải trí cũng không quá đâu đúng không?
—— Kiểu sườn xám sặc sỡ này cũng chỉ có Phó Ấu Sanh mới có thể mặc được, chỉ có cô ấy mới mang đến hiệu quả kinh diễm như thế, sợ rằng khi người khác mặc lên sẽ trở thành tai họa.
—— Gửi bức thư máu quỳ cầu xin Phó Ấu Sanh mặc sườn xám quay một bộ phim nào đó!
—— Lầu trên ơi, giới thiệu cho cậu bộ phim truyền hình《Quãng đời còn lại là em》của Phó Ấu Sanh đóng cùng Sở nam thần, CP nhà thiết kế sườn xám và công tố viên, hậu trường cũng siêu tuyệt!!!
—— Bộ phim này sang năm mới được công chiếu, hu hu, tôi muốn xem ngay bây giờ cơ.
—— Với giá trị nhan sắc này của Phó Ấu Sanh, cũng chỉ có Sở nam thần mứi có thể đè ép lại được, những nam diễn viên khác đứng ở trước mặt Phó Ấu Sanh có hơi giống phông nền nha.
—— Bộ phim này chắc chắn là đỉnh cao về ngoại hình trong lịch sử phim truyền hình, nhanh lưu lại chờ ngày được xem đi.
—— Phó Ấu Sanh và Sở nam thần thật xứng đôi.
—— ……
Tiêu điểm của hot search ngả về hai bên.
Một bên là thèm nhỏ dãi nhan sắc và dáng người tuyệt mỹ của Phó Ấu Sanh khi diện bộ màu đỏ sườn xám.
Một bên là người qua đường và fans ghép đôi Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư thành một CP, bảo bọn họ rất xứng đôi.
Phó Ấu Sanh cảm thấy chuyện này cũng không sao cả.
Suy cho cùng cũng là quảng bá cho bộ phim truyền hình của bọn họ sẽ phát sóng vào năm sau mà thôi.
Nhưng mà, lướt thêm một chút, bỗng nhiên cô phát hiện, trên hot search này của mình, hình như không tìm thấy gì có liên quan đến Sở Vọng Thư.
Mới đầu còn tưởng rằng mình không cẩn thận chặn mất ba chữ Sở Vọng Thư này.
Không ngờ được…
Thế mà toàn bộ ảnh chụp chung và bình luận của netizen về cô và Sở Vọng Thư trong mục đều đã biến mất.
“???”
Chuyện quỷ gì vậy, như vậy thì bọn họ còn có thể tuyên truyền phim gì nữa đây?
Phó Ấu Sanh vừa thấy đã biết ngay việc này do ai làm ra.
Cô thừa dịp còn chưa đến lượt mình diễn, nhắn cho Ân Mặc một tin nhắn:【Nhanh khôi phục lại các bình luận về tôi và Sở Vọng Thư đi!】
Bên trong xe bảo mẫu.
Ân Mặc vốn dĩ rất hài lòng khi lướt xem chỉ còn ảnh chụp của vợ mình trên No.1 hot search.
Lại nhìn đến tin nhắn vợ vừa gửi đến, đầu ngón tay khựng lại trong một giây.
Khôi phục lại?
Làm sao có khả năng đó?
Anh có bản lĩnh xóa hết thì tại sao phải khôi phục lại.
YM:【Không thể khôi phục được.
】
Phó Ấu Sanh nhìn icon nhỏ màu vàng đang mỉm cười mà Ân Mặc gửi đến kia vô cùng khiêu khích, mặt đen lại.
Gần đây Ân Mặc đang phóng thích bản thân sao.
Nhắm mắt lại, trấn tĩnh bản thân đang có ý muốn vọt đến xe bảo mẫu ấn đầu anh, bắt anh phải khôi phục, Phó Ấu Sanh gõ từng chữ một:【Anh xóa hết như này không phải là bịt tai trộm chuông sao, anh có tin không, hiện tại những người hâm mộ trong nhóm đều đang khẳng định tôi và Sở Vọng Thư đã thành một đôi từ lâu, cho nên bây giờ mới chột dạ xóa ảnh.】
Ân Mặc nhíu mày.
Ngước mắt nhìn về phía Văn Đình đang ở trước xử lý công việc: “Văn tiên sinh, làm sao để vào được nhóm người hâm mộ của Sanh Sanh.”
Văn Đình thiếu chút nữa quăng luôn chiếc máy tính xách tay ra ngoài.
Vào, vào cái gì cơ?
Vốn dĩ anh ta đã quen với hình ảnh đáng sợ mỗi ngày Ân tổng đều ở trong xe bảo mẫu đợi Phó Ấu Sanh.
Nhưng anh ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, sau này sẽ càng có việc đáng sợ hơn nữa.
Ân tổng… Vị đại gia này trăm công ngàn việc này, thời gian chính là tiền tài, hơn nữa còn được tính bằng giây, vậy mà lại hỏi anh… Làm thế nào để vào nhóm người hâm mộ!!!!
So với việc Trái Đất đâm vào mặt trăng, việc này còn khó có khả năng phát sinh hơn!
Con ngươi Ân Mặc đen nhánh như mực, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi không thể vào được sao?”
“Có thể có thể có thể!”
Văn Đình bị ánh mắt này nhìn làm cho hoảng sợ, vội vàng chuyển từ ghế phụ đến ngồi chỗ trước mặt Ân Mặc.
Sau đó tự mình kéo tài khoản Weibo của Ân Mặc vào trong nhóm người hâm mộ chính thức của Phó Ấu Sanh.
Lúc này những người hâm mộ đang thảo luận rất sôi nổi.
Bọn họ đều đang nói về chuyện toàn bộ đều không tìm được ảnh chụp và tin tức của Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư trước đó, có phải là hai người đó đang thật sự ở bên nhau hay không.
Đột nhiên xóa ảnh chụp là bởi vì chột dạ.
Không có gì khác với lời Phó Ấu Sanh vừa nói.
Đôi mắt Ân Mặc hơi nheo lại.
Văn Đình cũng nhìn thấy được, anh ta nuốt nước miếng: “Ân tổng, cái kia là anh cho người xóa sao?”
“Bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa vợ tôi và Sở Vọng Thư?” Ân Mặc không trả lời, nhàn nhạt hỏi.
Vừa nghe thấy Ân tổng ngầm chấp nhận, Văn Đình lập tức hiểu rõ, cũng đúng, ngoại trừ Ân tổng, còn ai còn có bản lĩnh như vậy chứ.
Chỉ là không nghĩ tới không phải là Ân tổng còn đang làm việc sao, sao còn có thời gian chú ý đến Weibo của nghệ sĩ nhà mình.
Văn Đình chửi thầm, vẻ mặt lại vô cùng nịnh nọt: “Việc này cũng rất bình thường, các fans đều như vậy, càng không cho bọn họ xem, càng không cho bọn họ biết, bọn họ càng muốn tìm tòi nghiên cứu, càng cảm thấy đây là bí mật, càng muốn muốn đào ra, đào không ra là lập tức suy đoán, hướng đi càng không có khả năng suy đoán được nữa, thì sẽ cảm thấy là mình đoán đúng rồi.”
Ân Mặc rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động.
Nhóm người hâm mộ quả nhiên là bắt đầu suy đoán thời điểm mà Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư bắt đầu là khi nào.
Khẽ chậc một tiếng.
Ân Mặc hơi hất cằm: “Anh đi làm sáng tỏ đi.”
Văn Đình không phải người đại diện sao.
Văn Đình xấu hổ cười: “Bây giờ người đại diện ra mặt làm rõ, trong mắt các fans cũng chỉ mặc định là hấp hối giãy giụa mà thôi…”
Ân Mặc: “…”
Giới giải trí sao lại kỳ quái như thế.
Văn Đình cẩn thận nói: “Nếu không anh khôi phục lại đi.”
“Tóm lại chỉ là tuyên truyền cho phim mà thôi, từ sau khi Sanh Sanh đóng máy, cũng chưa từng gặp lại Sở nam thần lần nào.”
Hơn một tháng nay, Văn Đình xem như nhìn ra được Ân tổng nhất định phải thắng.
Ân Mặc xoa xoa đuôi lông mày.
Hai giây sau.
Nhìn qua thư ký Ôn bên cạnh đang yên tĩnh như gà, anh thấp giọng dặn dò: “Cậu đi khôi phục lại đi.”
Thư ký Ôn: “Vâng ạ.”
Nhìn bóng lưng thư ký Ôn rời đi, Văn Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta sợ nhất chính là Ân tổng sẽ bất chấp tất cả, trực tiếp công khai tin tức Phó Ấu Sanh đã kết hôn lên mạng.
May mắn mà Ân tổng còn giữ lại một chút lý trí.
Văn Đình nhấn mạnh, Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào ngoài công việc.
Nhưng mà…
Rất nhanh, Văn Đình đã bị vả mặt mấy cái.
Câu đầu tiên Phó Ấu Sanh nói sau khi quay phim về là: “Đến Lan Đình Quán, thầy Sở hẹn tôi đi ăn cơm.”
Văn Đình: “???”
Anh ta theo bản năng nhìn về phía ghế sau, nơi có một người đàn ông đã ngồi ở đó đợi cả một buổi sáng.
Phó Ấu Sanh còn không thèm liếc mắt nhìn Ân Mặc một cái. Trên người cô còn đang mặc trang phục diễn là chiếc váy xếp ly chữ T màu lam trong phim, đôi chân thon thả còn đang mang đôi tất dài màu trắng và giày trắng trông vô cùng hợp nhau, có nét vừa trong sáng vừa thanh thuần. Còn Ân Mặc trong bộ tây trang và giày da đang ngồi kế bên, đặc biệt có cảm giác cấm kỵ.
Hai ghế ngồi song song với nhau.
Ở giữa là một lối hành lang nhỏ.
Phó Ấu Sanh vừa nói vừa vuốt phẳng làn váy, buổi chiều cô còn phải mặc để đóng phim tiếp.
Thấy tài xế đã lâu còn chưa lái xe đi, cô khẽ nhíu mày: “Sao còn chưa lái xe đi?”
Ân Mặc lạnh lùng nhìn tài xế ngồi ở hàng ghế trước và Văn Đình: “Bỏ vách ngăn xuống.”
Văn Đình nuốt nước miếng: “Vậy chúng ta đi Lan Đình Quán sao?”
Vẻ mặt Phó Ấu Sanh cứng đờ, không thể tin được nhìn Văn Đình: “Anh là người đại diện của ai???”
Hai bọn họ ở bảo mẫu xe lăn lộn hơn một tháng, không phải sinh ra cảm tình gì chứ?
Văn Đình xấu hổ ho khan một tiếng.
Cúi đầu trước nhà tư bản.
Vừa rồi Ân tổng có nói, sẽ đầu tư vào phòng làm việc của bọn họ.
Đây chính là kim chủ ba ba!
Ân Mặc nhìn bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc này của Phó Ấu Sanh, chậm rãi nói: “Đi.”
“Vì sao lại không đi.”
Việc cho người khác leo cây* cũng không phải tác phong
của anh.
(*) Bản gốc là “thả bồ câu”.Phó Ấu Sanh cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Ân Mặc hơi mỉm cười, ánh mắt đảo qua bộ quần áo học sinh thanh thuần trên người cô rồi bình tĩnh đáp lại: “Cô bạn nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, sẽ không biết cách tiếp đãi khách.”
Tầm mắt cuối cùng dừng ở trên đôi mắt cô, thong thả sửa sang lại chiếc cà vạt lỏng lẻo một chút, gằn từng câu từng chữ nói: “Cho nên, anh đi cùng em tiếp đãi khách.”
Mẹ kiếp.
Tên cẩu nam nhân này quả nhiên không biết xấu hổ!
Những lời như vậy mà cũng có thể nói ra được sao?
Ai là cô bạn nhỏ?
Ai là khách?
Cô và thầy Sở có đồng ý không?
Nhưng mà xe đã khởi động.
Phó Ấu Sanh muốn ném anh xuống xe, nhưng lại không có cơ hội.
Cuối cùng chỉ có thể tức giận để cho tên Ân Mặc thối này đi theo.
Càng tức hơn nữa là.
Khi bọn họ đi vào Lan Đình Quán.
Giám đốc tự mình ra đây nghênh đón Ân Mặc, nhìn qua Phó Ấu Sanh trang điểm rất trẻ trung, còn vô cùng hiện hòa nói: “Ân tổng đưa tiểu bối trong nhà tới chơi à?”
“Ân tổng thật bình dị gần gũi.”
“Chỗ này của chúng tôi cũng có khu vực trò chơi dành cho các cô gái nhỏ, không phải các cô bé bây giờ đều thích trò trốn thoát khỏi mật thất sao, anh có thể đưa cô bé đến đó chơi.”
Phó Ấu Sanh đang đeo khẩu trang: “…”
Có ý tứ gì?
Cô theo bản năng ngửa đầu lên nhìn về phía Ân Mặc.
Lại phát hiện sắc mặt Ân Mặc càng trầm hơn.
Phó Ấu Sanh đột nhiên nhanh trí, lộ ra cặp mắt cong cong hình vầng trăng non, cười ra tiếng.
Nói cô là vãn bối của Ân Mặc, còn không phải là bảo Ân Mặc đã già rồi sao?
Ha ha ha ha.
Phó Ấu Sanh vốn dĩ nghẹn một cục buồn bực cả đừng đi, giờ phút này, rốt cuộc cũng được giải tỏa hết.
Tên cẩu nam nhân cũng có ngày này.
Ân Mặc nghe thấy tiếng cười vui sướng của Phó Ấu Sanh khi thấy người khác gặp họa.
Vừa rũ mắt xuống, anh đã nhìn thấy đôi mắt hoa đào cong cong của cô, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của giám đốc.
Ân Mặc cười nhạt một tiếng, vòng tay qua vai Phó Ấu Sanh trước mặt vị giám đốc rồi bước lên lầu: “Không phải là tiểu bối, mà là vợ.”
Hả?
Đáy mắt của giám đốc lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc chấn động, vẻ mặt như muốn chửi tục.
Nhìn bóng lưng một nam một nữ rời đi.
Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, rất tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết ngay là ông chủ có tiền.
Cô gái mặc váy xếp ly màu xanh và đi tất dài trắng, mảnh mai và dịu dàng, nhiều nhất cùng chỉ ở độ tuổi học sinh cấp ba, không thể lớn hơn nữa.
Giám đốc không nhịn được nuốt nước miếng, thật không hổ danh là kẻ có tiền.
Thật sự rất biết chơi.
Phát điên rồi, ngay cả nữ sinh cấp ba mà cũng không buông tha.
Phó Ấu Sanh bị Ân Mặc cưỡng ép ôm lấy bả vai đi về phía trước đi, “Anh buông tôi ra đi, anh có tin lát nữa sẽ có tin tức nói Ân tổng cưỡng ép thiếu nữ vị thành niên không!”
Ân Mặc mặt không biến sắc: “Ồ, vậy thì truyền đi, anh không sao cả.”
“Không biết xấu hổ.” Phó Ấu Sanh thấy anh ăn mềm không ăn cứng, ngay cả đao kiếm cũng không thể gây sát thương, dùng sức giẫm lên chân anh.
Nhưng mà cô đang mang giày đế bệt.
Giẫm lên mu bàn chân Ân Mặc hoàn toàn không có cảm giác gì.
Như bị một chú mèo con dẫm lên chân, Ân Mặc xách sau cổ cô nhéo lên làn da mỏng manh một cái: “Tiếp tục giẫm đi, anh không cần em bồi thường.”
Phó Ấu Sanh: “…”
Nhưng cô đánh không lại, mà da mặt cũng không dày được như đối phương, Phó Ấu Sanh nén giận: “Anh có thể qua phòng bao bên cạnh được không?”
Ân Mặc rất bất ngờ nhìn cô: “Em cảm thấy anh giống một thằng ngốc lắm sao?”
Phó Ấu Sanh cứng họng: “Việc này và thằng ngốc có liên quan gì đến nhau?”
Ân Mặc: “Chỉ có thằng ngốc mới có thể để vợ mình ở chung với người đàn ông khác, còn ngồi chờ ở bên cạnh.”
Cho nên anh Ân đã dùng hành động thực tế để chứng minh mình không phải là một thằng ngốc.
Phó Ấu Sanh từ từ nhìn anh, “Không biết người nào đó trước kia đã làm thằng ngốc biết bao nhiêu lần.”
Nói xong, Phó Ấu Sanh mặc kệ anh, gõ cửa phòng bao trước mặt.
Sở Vọng Thư đã đến đây trước ngồi chờ.
Ân Mặc còn đắm chìm trong câu nói đã bao nhiêu lần làm thằng ngốc kia của Phó Ấu Sanh.
Không nhịn được xoa đuôi lông mày.
Trào phúng bật cười, anh thật sự là như vậy.
Lúc trước ỷ vào việc Phó Ấu Sanh sẽ không bao giờ rời bỏ anh.
Bây giờ nhìn người phụ nữ này chỉ cần anh không nắm chắc sẽ tuột khỏi lòng bàn tay anh bất cứ lúc nào, Ân Mặc cảm thấy đều là anh gieo gió gặt bão.
Sở Vọng Thư mặc một bộ trang phục giản dị ngồi trong phòng bao.
Với chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, trông anh ta trẻ trung hơn rất nhiều.
Thấy Phó Ấu Sanh đi vào, đáy mắt anh ra xẹt qua một ý cười dịu dàng, đứng dậy đón cô: “Ấu Sanh, em đến rồi.”
Giây tiếp theo.
Ý cười đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Phó Ấu Sanh.
Ân Mặc nhìn chiếc áo hoodie màu xanh nhạt trên người Sở Vọng Thư, rồi lại nhìn lại chiếc váy xếp ly màu xanh của Phó Ấu Sanh, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại.
Giống như chính thất như anh mới chính là người dư thừa.
Dán cho Sở Vọng Thư một chiếc nhãn: Tâm cơ của nam diễn viên này rất sâu.
Sau khi Phó Ấu Sanh ngồi xuống, “Thầy Sở, đã lâu không gặp, anh quả thật càng ngày càng trẻ hơn.”
Khóe môi Sở Vọng Thư hơi cong lên tự nhiên mỉm cười, “Em cũng càng xinh đẹp, cũng càng… trẻ trung, anh cũng không dám đứng bên cạnh em nữa rồi, sợ bị coi là phụ huynh của em mất.”
“Vị này là…”
“Ân tổng của tập đoàn Thăng Cảnh à?”
Sở Vọng Thư rất lịch sự hỏi.
Ân Mặc đưa tay ra, khí chất cao quý, tao nhã, hoàn toàn không có dáng vẻ vô sỉ như vừa rồi trước mặt Phó Ấu Sanh, giọng điệu chậm rãi: “Sở tiên sinh, xin chào, tôi là Ân Mặc.”
“Cảm ơn anh đã quan tâm đến cô bạn nhỏ nhà tôi.”
Ai là cô bạn nhỏ nhà anh, thật khâm phục khi anh có thể nói ra được câu đó.
Phó Ấu Sanh: “…”
Muốn trợn mắt với người kia, nhưng cuối cùng cô nhớ ra Sở Vọng Thư còn ở trước mặt, đành phải nhẫn nhịn.
Dù sao cũng là đàn ông.
Sở Vọng Thư nhận ra rõ ràng tính chất chiếm hữu và sự thân mật trong cách xưng hô này.
Thấy Phó Ấu Sanh không phủ nhận, ánh mắt Sở Vọng Thư ảm đạm đi vài phần.
Kỹ thuật diễn xuất của Sở Vọng Thư rất tốt, chỉ ảm đạm trong phút chốc, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại như bình thường: “Ân tiên sinh, chào anh.”
“Ấu Sanh thật rất ưu tú, kỹ thuật diễn cũng xuất sắc, không cần tôi phải để ý đến, tôi còn phải cảm ơn cô ấy lúc trước đã quan tâm đến tôi.”
Ân Mặc nhàn nhạt mỉm cười: “Ừ, cô ấy thích làm việc tốt.”
Sở Vọng Thư: “…”
Phó Ấu Sanh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, “Các anh đứng làm cái gì, ngồi xuống đi.”
“Thầy Sở dạo gần đây không bận sao?”
“Gần đây anh vừa nhận một bộ phim.” Sở Vọng Thư khôi phục lại nụ cười dịu dàng như mọi ngày, “Sang năm bắt đầu quay, trong khoảng thời gian này chắc là sẽ rất rảnh rỗi, cho nên anh chuẩn bị đi nghỉ ngơi.”
Phó Ấu Sanh hâm mộ: “Thật tốt nha, đã lâu rồi em không được nghỉ ngơi.”
Từ khi tốt nghiệp cấp ba cho đến giờ, cô cũng chưa từng nghỉ phép.
Ân Mặc bóc tôm cho Phó Ấu Sanh, bình tĩnh nói: “Muốn đi chỗ nào, anh đi cùng em.”
“Ân tổng trăm công ngàn việc, vẫn không nên lãng phí thời gian của anh.” Phó Ấu Sanh nhìn anh cảnh cáo một cái, thuận tiện ở dưới bàn đạp một cái lên chân anh, ý bảo anh câm miệng!
Ân Mặc thong thả rút khăn giấy lau đầu ngón tay.
Sau đó vô tội nhìn cô: “Sanh Sanh, em đá anh.”
Phó Ấu Sanh: “???”
Theo bản năng cô nhìn về phía Sở Vọng Thư.
Sở Vọng Thư rất lịch sự giả vờ như không nghe thấy.
Mẹ kiếp.
Hiện trường cái chết của một xã hội quy mô lớn! (*)
(*) Ở đây là ý chỉ một người nào đó ở trong tình huống xấu hổ bị người khác biết được.Phó Ấu Sanh khẽ hừ một tiếng, bình tĩnh vài giây, sau đó mỉm cười dời ánh mắt về phía Ân Mặc: “Ân tổng, không phải còn bữa tiệc đang chờ anh ở phòng bao bên cạnh sao?”
“Sao bây giờ anh chưa đi đi?”