9.
""Vì tôi là người khá dễ thay lòng, thấy người nào là yêu người đó, là một người không có đạo đức cũng không biết xấu hổ. Anh đẹp trai như vậy nên tôi không khống chế nổi bản thân mình.""
Tôi nói hươu nói vượn, quả nhiên một giây sau bị Tống Thần nhấc lên ném ra ngoài cửa.
""Cút!""
Chắc Tống Thần rất tức giận, chủ nhiệm Cát nhanh chóng đổi vị trí của tôi, để Vương Phương làm trợ lí sinh hoạt cho Tống Thần.
Như vậy cũng tốt. nước sông không phạm nước giếng, chuyện này đối với ai cũng có lợi.
Bình yên vô sự mấy ngày, ở trường học tôi cứ gặp Tống Thần là trốn, anh dừng bước, cũng giả vờ như không nhìn thấy tôi, hai người chúng tôi đi lướt qua nhau giống như người xa lạ.
Sau khi hết giờ làm, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của anh trai.
""An An, anh đợi em ở bãi đậu xe, hôm nay anh dẫn em đi ăn.""
""Được được, em lập tức đến ngay.""
Tâm trạng tôi lập tức vui vẻ hơn nhiều, đeo túi chạy nhanh đến bãi đỗ xe.
Anh tôi là nhân viên IT, công việc rất bận rộn, không ở cùng một thành phố nên hai ba tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần. Chỉ cần gặp là anh ấy sẽ mời tôi ăn tiệc, cái gì cũng được.
""An An...""
Anh tôi mặc âu phục đi giày da đứng dựa vào cửa xe vẫy tay với tôi, tôi vui vẻ nhảy qua ôm lấy cánh tay anh, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.
""Bạn trai?""
""Nhường đường.""
Tống Thần ngồi trong xe, vẻ mặt lạnh như băng, anh bóp còi hai lần, tôi nhanh chóng kéo anh trai sang một bên, sau đó tiện tay ôm lấy eo anh.
""Bảo bối, hôm nay em muốn ăn đồ Nhật.""
Tiếng xe chói tai vang lên bên tai, xe thể thao màu đen vút qua khiến anh tôi giật mình.
""Người này bị bệnh gì vậy, đi nhanh như vậy để đầu thai à!""
""Còn nữa, em đừng có gọi anh như vậy, buồn nôn chớt ông đây rồi, gọi thế nữa thì nghỉ ăn cơm.""
Anh trai ghét bỏ đẩy tôi ra, ánh mắt tôi nhìn chiếc xe đang dần đi xa của Tống Thần, mãi cho đến khi xe biến mất ở ngã rẽ đằng trước tôi mới thở dài.
""Chắc bây giờ anh ấy rất ghét mình nhỉ.""
Trái tim truyền đến cảm giác đau nhức xa lạ, tôi vội đưa tay đặt lên trái tim.
Cuối tuần này phải đi bệnh viện khám mới được.
10.
Về đến nhà đã rất muộn, tôi bật máy tính lên, nhìn màn hình đến ngẩn người.
Trong black list, avatar của Không Thanh vẫn luôn xám xịt, hơn nữa cũng sẽ mãi mãi không sáng lại nữa.
Tôi di chuột, như cũ muốn xem lại lịch sử trò chuyện thì phát hiện file lưu ảnh đã bị tôi xóa sạch, tôi lập tức hốt hoảng mở thùng rác ra tìm nhưng không thấy, cuối cùng khóc lóc gọi điện thoại cho anh trai.
""Anh, em lỡ xóa mấy file rồi...""
""Hu hu, là file rất quan trọng, anh mau giúp em đi!""
""Được rồi, có chút chuyện mà cũng khóc, em mở kiểm soát từ xa lên.""
Nửa giờ sau, anh tôi giúp tôi khôi phục dữ liệu, tôi nín khóc mỉm cười xem từng ảnh chụp màn hình một.
Tiên nữ rất man: [Ngủ một giấc xong không biết mình đang ở đâu nữa, mỗi lần em ngủ trưa quá lâu đều có cảm giác rất mơ hồ nha.]
Không Thanh: [Trong lòng anh.]
Tiên nữ rất man: [???]
Không Thanh: [Bảo bối, em ở trong lòng anh đó.]
Người đàn ông chưa từng gặp mặt lại có thể khiến tôi xao xuyến đến vậy, tôi đưa tay che ngực, nước mắt thi nhau rơi xuống mặt bàn.
Cứ như vậy đi, đây là kết thúc tốt nhất rồi.
Tôi khóc rất lâu, không biết bản thân thiếp đi lúc nào, lúc tỉnh lại, tiên nữ Mễ Mễ đang cuộn tròn ngủ say bên cạnh, tôi ôm nó vào ngực rồi cọ cọ.
""Tiểu tiên nữ, buổi sáng tốt lành nha...""
""A...""
Ngực lại cảm thấy nhoi nhói như bị vật gì nặng đè lên rất lâu, tôi cảm thấy hơi khó thở.
Tôi đưa tay xoa xoa rồi lấy điện thoại nhìn qua.
Hôm nay là thứ sáu, mặc kệ đi, xin phép nghỉ đến bệnh viện khám.
Sau khi làm xong sandwich kẹp trứng, tôi vội vàng ăn xong bữa sáng, lúc mở cửa ra thì giật nảy mình.
""Sao anh lại ở đây?""
11.
Tống Thần đứng trước cửa nhà tôi, trên người vẫn còn mặc áo blouse, ống nghe còn đeo lủng lẳng trên cổ, đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ bừng.
""Đi vào nói chuyện.""
""Hứa An An, em giải thích cho tôi chuyện này đi.""
Tống Thần mở di động lên chỉ vào ảnh chụp bên trên.
""Em biết cô gái này không?""
Trong tấm ảnh, anh trai tôi và một cô gái tóc ngắn thân thiết nắm tay nhau, hai người đều cười rất vui vẻ.
Đồng tử của tôi lập tức co lại.
Đau trứng quá, đó là chị dâu tôi.
Hai người họ đến bệnh viện làm gì?
A, tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua anh trai tôi nói muốn đi khám sức khỏe trước khi lĩnh chứng, hôm nay anh ấy xin nghỉ phép để đến bệnh viện khám sức khỏe với chị dâu tôi.
Sao mà trùng hợp vậy, đúng lúc bị Tống Thần gặp sao?
Ánh mắt tôi vừa kinh sợ vừa khẩn trương, Tống Thần liếc mắt cái đã nhận ra, anh không thể tin được mà hít sâu một hơi, lùi về phía sau một bước, dựa lưng vào cửa.
""Bọn họ chuẩn bị đi lĩnh chứng, Hứa An An, em biết mình đang làm gì không?""
Đôi mắt đen nhánh của Tống Thần nhìn thẳng vào tôi, trong ánh mắt là sự đau lòng và tức giận.
Đầu óc tôi loạn thành một đống bùi nhùi, đôi môi run rẩy, cắn răng nhắm chặt mắt.
""Tôi... tôi không có đạo đức, tôi không biết xấu hổ, tôi thấp hèn, anh đừng quản tôi.""
Ánh mắt Tống Thần tràn đầy sự thất vọng.
"Chúng ta ở bên nhau ba năm, tôi chưa từng nghĩ em lại là loại người này.""
Tôi hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.
""Bây giờ anh biết rồi, anh mau đi đi.""
Tống Thần vẫn đứng im tại chỗ nhìn tôi, đuôi mắt anh đỏ bừng, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Tôi đẩy nhẹ anh một cái.
""Thật xin lỗi, anh đi đi.""
Một giây sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
""An An, mở cửa nhanh... Có phải ảnh của anh tối qua rơi vào trong túi em rồi không?""
""Ảnh đó phải dùng để kiểm tra sức khỏe, anh thiếu chút nữa bị chị dâu em mắng cho to đầu rồi, em mau mở cửa ra đi!""
12.
Hồn phách của tôi đều bay mất, đang không biết phản ứng như
thế nào thì Tống Thần đã đi trước một bước ra mở cửa.
""Cậu là ai?""
Anh trai tôi giật mình, hết nhìn Tống Thần lại nhìn tôi.
""Bạn trai em? Khụ khụ, anh trai bây giờ không rảnh để đánh giá cậu, lát nữa chúng ta đi ăn cơm, tự mình giới thiệu cho rõ ràng.""
Anh tôi tươi cười vỗ vai Tống Thần.
""Tôi là anh của con bé, Hứa Nghị, cậu tên gì?""
Tống Thần không lên tiếng, anh tôi cúi đầu nhìn bảng tên trên ngực Tống Thần, sợ hãi nói:
""Woa, cậu là bác sĩ bệnh viện Đông Hoa sao, tên nhóc này giỏi thật đấy.""
""An An, em giấu tốt quá nha, có bạn trai đẹp trai như vậy mà không hé răng nói câu nào.""
Anh tôi vừa nói vừa quen cửa quen nẻo đi vào trong nhà, đi thẳng vào trong lấy túi xách tối qua tôi đeo rồi tìm ảnh.
""Tìm được rồi, quả nhiên ở trong túi của em.""
""Alo, a anh đang tới đây, vợ, anh sai rồi mà, anh tìm được ảnh rồi, anh lập tức đến...""
Anh tôi cúp máy, trước khi vội vàng chạy ra ngoài vẫn không quên gật đầu với Tống Thần.
""Lát nữa cùng nhau ăn cơm đấy nhé!""
Tôi và Tống Thần vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, cửa phòng lại bị anh tôi đóng lại, tiếng vang quanh quẩn trong phòng, chấn động đến mức đầu tôi cũng ong lên.
""Không có đạo đức?""
Tống Thần cúi đầu xuống, giọng lạnh như khối băng.
Tôi vội vàng lùi về sau hai bước, gượng cười nói: ""Ha ha, cái đó, anh nghe em giải thích đã.""
""Không biết xấu hổ?""
Tống Thần nghiến răng nói từng chữ, vừa nói vừa đi lên trước một bước, sau lưng tôi là tường, đã không còn chỗ để lùi nữa.
""Xin lỗi, em thật sự không cố ý lừa anh mà!""
Tống Thần hừ lạnh một tiếng, tức giận quát:
""Giải thích!""
Ngữ khí vô cùng nghiêm khắc kết hợp với đôi mắt đỏ bừng khiến người ta có cảm giác tiếp theo anh sẽ đánh người, tôi bị dọa sợ.
""Hu hu hu đừng đánh em.""
‘’Em bị động mạch vành nặng, bác sĩ nói tâm trạng thất thường có khả năng dễ bị nhồi máu cơ tim.""
""Anh luôn khiến nhịp tim em tăng nhanh, em không dám yêu đương với anh nữa.""
Tôi ""oa"" một tiếng rồi khóc lớn, tôi không nói dối, mới chỉ yêu đương qua mạng chưa gặp mặt mà Tống Thần đã khiến tâm trạng tôi lên xuống thất thường. Nếu như gặp mặt, ở bên nhau rồi không may cãi nhau dẫn đến thất tình, có khi tôi còn bị bệnh tim lên trời mất.
Khi còn nhỏ tôi đã xem một bộ phim thần tượng, nữ chính trong phim bị bệnh tim, mang thai xong qua đời.
Tôi còn chưa sống đủ mà, yêu đương sinh con cái gì chứ, tôi muốn sống hơn.
13.
""Thật xin lỗi, nhưng em rất sợ chết, em không thể để tính mạng mình gặp nguy hiểm được.""
Tôi khóc đến nghiêng trời ngả đất, sợ Tống Thần không tin, tôi còn vào trong tủ lấy ảnh chụp CT ra đưa cho anh xem:
""Sáng nào em cũng đau tim, em thật sự không lừa anh.""
Tống Thần chưa từng nghĩ đến kết quả này, anh ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc lâu sau Tống Thần mới phản ứng lại kịp, anh đẩy kính lên, cúi đầu nhìn xét nghiệm trong tay, nhíu chặt mày.
""Em tên Triệu An An?""
""Hả?""
""Em tên Hứa An An.""
Tôi cầm khăn lau nước mắt, hai mắt đẫm nước mắt ngẩng lên nhìn anh.
Tống Thần kéo tôi đến trước cửa sổ, đưa giấy xét nghiệm ra.
""Nhìn.""
Tôi nheo mắt lại.
""Bệnh nhân Triệu An An, tuổi 32.""
""Bệnh viện này có nhầm không vậy, không chỉ sai tuổi mà tên bệnh nhân cũng sai.""
Tống Thần không nói gì mà chỉ thở dài.
""Có khả năng không phải là họ đánh sai.""
""Anh là bác sĩ, đương nhiên anh phải bênh bác sĩ rồi, em đâu có tên là Triệu An An, em cũng chưa đến 32 tuổi đâu! Cái này mà không phải sai thì là gì?""
""Đồ ngốc!""
Tống Thần búng trán tôi một cái.
""Em cầm nhầm kết quả!""
Tống Thần cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện bản thân còn đang đeo ống nghe, anh kéo tôi ngồi xuống sopha, đeo ống nghe lên tai.
""Cởi cúc áo somi ra, tôi khám lại cho em.""
""Hả? Được.""
Biết có khả năng cao bản thân đã nhầm lẫn, tôi lập tức phối hợp làm theo, trong lòng thầm cảm thấy may mắn nhưng lại cảm thấy khả năng này không quá lớn. Nếu như tôi không bị động mạch vành thì vì sao sáng nào dậy cũng thấy đau tim?
Tôi ngồi ngẩn người, mãi cho đến khi ống nghe lạnh buốt đụng vào ngực mới hoàn hồn.