Đến giờ gặp mặt, Tử Đằng và Hoàng Nam đến đó bàn việc.
Xong xuôi hết thì bầu trời cũng đã chuyển sang một màu vàng cam như một ánh lửa rực rỡ.
Tối nay chỉ cần đi uống xã giao với bên đối tác nữa là xong rồi.
Nên hai người họ tranh thủ về lại khách sạn để chuẩn bị cho tối nay.
Tử Đằng và Hoàng Nam vừa trò chuyện, vừa đi đến quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng thì đột nhiên cô ấy nói một câu khiến cho cô và anh bất ngờ nhìn nhau.
"Chiến thuật của anh đúng là hay thật, Lạc Thiên tiên sinh còn mong chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa."
Tử Đằng cười nói.
"Chuyện thường thôi, những trường hợp như vậy, tôi gặp cũng không ít.
Vẫn còn hàng vạn cách mà đối phương áp dụng để tăng lợi nhuận nữa cơ, chúng ta cũng phải có những biện pháp giải quyết khác nhau.
Thương trường như chiến trường." - Hoàng Nam nói với Tử Đằng rồi quay sang nói với tiếp tân - "Cho tôi lấy chìa khoá phòng 573."
"À, hai vị là người của Lâm thị phải không ạ?"
Cô ấy cười hỏi.
"Vâng, có gì không ạ?"
Sao tự nhiên có cảm giác không lành vậy nè, Tử Đằng thầm nghĩ.
Trong phút chốc, lòng cô nổi lên sự bất an.
"Vừa nãy có một quý khách tên là Khang Dụ, ngài ấy nói với tôi rằng nếu có hai người, một trai và một gái, lấy chìa khóa phòng 573 thì bảo hai người đến phòng ngài ấy."
Cô và anh tròn mắt nhìn tiếp tân rồi quay sang nhìn nhau.
Trong đầu hai người bây giờ đều suy nghĩ hai chuyện khác nhau.
Ra đây là chuyện bất an.
Nhưng mà… thế quái nào anh ấy lại biết số phòng mà chúng ta ở chứ.
Chẳng sẽ tên đó là người đặt phòng à? Tử Đằng thầm nghĩ.
Mình chỉ bịa đại một lý do nghe có vẻ gấp gáp để cho bên đối tác ký hợp đồng thôi mà, sao giờ nó thành sự thật luôn rồi? Mà cũng không phải, cậu ấy đến thẳng đây luôn mới ghê chứ, không biết là có chuyện quan trọng gì đây, Hoàng Nam thầm nghĩ.
"Vậy bây giờ người đó ở phòng nào?"
Anh nhanh chóng hỏi cô tiếp tân.
"Vị khách ấy ở phòng tổng thống tầng chín."
Hoàng Nam gật đầu rồi rời đi ngay sau đó, Tử Đằng cũng không nhanh không chậm theo sau anh.
"Cốc cốc cốc."
Đến nơi, cô đứng trước cửa phòng gõ vài ba tiếng rồi lùi về đứng phía sau lưng Hoàng Nam.
Tử Đằng xem "vật thể" phía sau cánh cửa là một con quái vật, còn Hoàng Nam thì như một tấm khiên bao bọc xung quanh cô.
Đang yên đang lành tự nhiên đến đây làm gì vậy chứ.
Những ngày không nghe mấy lời nói khó nghe đó đúng là thoải mái thật, xem ra cuộc vui nào cũng tàn, Tử Đằng dè chừng nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là người mở không phải là Khang Dụ.
Mà là một mỹ nhân sở hữu mái tóc đen dài huyền ảo, nó óng ánh, suôn mượt, thẳng tắp cứ như một thác nước được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời.
Ôi trời, xem ra mình lo xa rồi, làm gì có chuyện quan trọng nào chứ.
Đi "nghỉ dưỡng" thì có, Tử Đằng đảo mắt thầm nghĩ.
Cô ấy né sang một bên để cô và anh bước vào rồi nhỏ giọng nhắc nhở.
"Hai người vào đi.
Anh ấy có vẻ đang khó chịu đấy nên cẩn thận chút."
Hoàng Nam và Tử Đằng bước vào, thấy Khang Dụ đang ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, chân bắt chéo, tay cầm ly cocktail đủ loại màu sắc, trông rất đẹp mắt.
Xem kìa, đi công tác mà trông hai người thảnh thơi cứ như đi hưởng tuần trăng mật của cặp đôi