Tử Đằng ngay sau khi trở về từ phòng làm việc của Khang Dụ, cô mới vừa ngồi vào bàn và mở máy tính lên thì Hà Anh từ bên ngoài mở mạnh cửa khiến nó dội vào tường và gây ra tiếng động khá lớn, làm Tử Đằng cả giật mình.
Cô ấy bước vào với một khuôn mặt trông lộ rõ vẻ khó chịu.
Thư ký Hà sao thế nhỉ? Mặc dù bình thường cô ấy cũng chỉ có một nét mặt vô cảm, nhưng hôm nay mình lại thấy nó còn khó chịu và đáng sợ hơn bình thường, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Chào buổi sáng, thư ký Hà.”
Theo lẽ lịch sự, cô nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với Hà Anh.
Vậy mà cô ấy chẳng thèm đáp lại lời Tử Đằng, mà còn lườm cô.
Nhưng ánh mắt sắc bén như muốn chém Tử Đằng ra hàng trăm mảnh ấy chỉ xuất hiện chỉ trong chốc lát, sau đó Hà Anh lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có của mình.
Cô ấy thảy lên bàn Tử Đằng một tập hồ sơ rồi nói:
“Công ty phái cô đi Anh để học tập.
Sáng mai chín giờ tập hợp ở công ty để xuất phát, hôm nay cô không cần phải làm, cứ về nhà để chuẩn bị đồ cho ngày mai đi.”
Nói xong, Hà Anh liền xoay người bước đến bàn làm việc của mình mà không đợi hồi đáp từ cô.
Thấy thế Tử Đằng đến bàn của cô ấy lại để hỏi một vài chuyện.
Sao mình lại được đặc quyền tốt như thế nhỉ? Chẳng lẽ là do dự án đấu thầu lần trước được làm khá tốt à? Nhưng vẫn còn nhiều người tài năng khác ngoài mình mà? Thôi, để hỏi thư ký Hà là biết được chứ gì, Tử Đằng ngẫm nghĩ.
“À thư ký Hà, sao chuyện này đột ngột thế? Thông thường việc quan trọng như thế này sẽ được thông báo cho nhân viên sớm chứ? Với cả sao chỉ một mình tôi đi vậy?”
“Tôi không biết, đây là lệnh từ Lâm thiếu gia phái xuống.
Đã là lệnh của Lâm thiếu gia thì cô cứ việc nghe theo thôi, đừng thắc mắc nữa.”
Hà Anh lạnh nhạt đáp.
“Nhưng chuyện này đột ngột quá… “
Tử Đằng đang nói nửa chừng thì bị Hà Anh xen vào, không những thế, cô ấy còn trợn tròn mắt lên, lớn tiếng nạt nộ, khiến Tử Đằng giật cả mình.
“Này trợ lý Uyển! Cô làm việc ở đây không lâu nhưng đã được Lâm thiếu gia cử đi Anh để học tập, đây là ước mơ của hàng trăm người.
Mà cô cứ nhưng này nhưng nọ, chẳng lẽ cô không thèm đi à?!”
“Kh… không phải, tôi đi mà.”
Tử Đằng hoảng sợ trước bộ đáng sợ ấy của Hà Anh, cô ngập ngừng đáp.
Nghe Tử Đằng trả lời như thế, cô ấy cũng chẳng nói gì.
Trước khi quay trở lại làm việc còn lườm cô một lúc như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chậc, có phúc hưởng mà còn giả vờ giả vịt, tỏ ra ngây thơ như thế để làm gì chứ, càng chọc mình ngứa mắt.
Thời gian cô vào làm còn chưa được một nửa của tôi mà cô