Tử Đằng lại một lần nữa nghe thấy câu nói đó phát ra từ miệng Khang Dụ lần thứ ba và điều đó khiến cô rất khó chịu.
Lại nữa, sao hết lần này đến lần khác anh ta đều đề nghị cái việc này chứ?! Mặc dù mình đã từ chối biết bao nhiêu lần rồi.
Ở bên anh tôi được gì chứ? Ngày đêm nơm nớp lo sợ anh sẽ rời bỏ tôi à? Tử Đằng khó chịu thầm nghĩ.
"Tại sao… tại sao cứ phải là tôi, cứ nhắm vào tôi?! Bên cạnh anh có hàng tá những người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, còn tôi chẳng có gì cả!"
Tử Đằng tức giận nói lớn.
“Bởi vì những thứ tôi thích, tôi nhất định phải có được.” - Khang Dụ nhếch mép cười đểu rồi cúi người đặt lên đầu cô một nụ hôn nhẹ - “Trong mắt tôi, em vừa bướng bỉnh vừa là một cô gái ngoan đấy.”
Cái hôn ấy của anh khiến Tử Đằng cúi đầu ngượng ngùng, mặt đỏ ửng cả lên.
Cô vội vàng định nói lời từ chối nhưng dĩ nhiên Khang Dụ không cho cô có cơ hội nói ra điều đó thêm lần nữa.
“Nhưng về đề nghị của anh, tôi không…”
Tử Đằng chưa kịp nói hết câu đã bị Khang Dụ đặt ngón tay thon dài của anh lên môi cô chặn lại rồi nói:
“Suỵt… chờ đã, đừng vội từ chối.
Sắp tới tôi có buổi đấu thầu tài chính quốc tế và tôi được kí giả thời báo New York mời đến, họ hy vọng tôi sẽ dành chút thời gian ít ỏi của mình để tiếp nhận phỏng vấn.” - Anh ngừng một lúc lại nói tiếp - “Tôi sẽ đi cùng Huyết Tâm sang bên đó vào thứ năm tuần này, sau một tuần tôi sẽ trở lại.
Tôi không bắt em buộc phải đồng ý, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi mong em hãy suy nghĩ kĩ lời tôi vừa nói ban nãy.”
Nói xong Khang Dụ xoay người rời đi, để lại Tử Đằng còn đang ngơ ngác, cố gắng tiêu hóa hết câu nói vừa nãy của anh.
Lại rước thêm phiền phức rồi, Tử Đằng chán nản thầm nghĩ.
Đã mấy ngày trôi qua, cũng đồng nghĩa với việc Khang Dụ sắp từ Mỹ trở về nhưng đến giờ này mà Tử Đằng vẫn còn phân vân, chưa đưa ra được câu trả lời thích đáng.
Hiện giờ cô phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Phải làm sao đây? Chỉ còn mấy ngày hai ngày nữa thôi là Khang Dụ trở về rồi, nhưng mình vẫn không biết nên như thế nào.
Nếu mình đồng ý, thì cũng đồng nghĩa với việc mình vứt bỏ lòng tự trọng của mình, nhưng đổi lại anh ấy sẽ giúp công ty của Bình Quý, đó cũng là mong muốn của mẹ.
Nhưng mà… Tử Đằng khẽ cau mày, suy tư ngẫm ngữ.
“Haiz, sao mà mệt mỏi quá vậy?”
Cô chống cằm, ánh mắt đờ đẫn, chán nản nhìn trần nhà.
Đột nhiên Hoàng Nam từ đâu xuất hiện, đứng sau lưng Tử Đằng lên tiếng, khiến cô giật bắn cả người.
“Tử Đằng này.”
Anh vỗ nhẹ vai Tử Đằng.
“Ôi mẹ ơi! Ra là giám đốc Lý à, làm tôi giật cả mình.”
Phát hiện ra người đó là Hoàng Nam, cô mới bình tĩnh lại, vuốt nhẹ lòng ngực tự trấn an.
“Dạo gần đây anh thấy em hay mất tập trung lắm đấy, đầu óc lúc nào cũng lơ đãng ở trên mây, chẳng giống em chút nào.
Rốt cuộc là em có chuyện gì vướng bận trong lòng vậy?”
Anh lo lắng hỏi, nhưng vẫn xen lẫn chút khiển trách trong lời nói.
“À… cảm ơn anh đã quan tâm.
Là do tôi chỉ… bị cảm lạnh nên mới không thấy thoải mái lắm thôi, chứ không có gì to tát cả.”
Tử Đằng ngập ngừng, đảo mắt suy nghĩ lý do cho biểu hiện “thiếu chuyên nghiệp” của bản thân trong mấy ngày qua.
Nói như thế chắc anh ấy tin nhỉ? Mặc dù mình chỉ lấy đại một lý do nghe rất “phổ biến”, Tử Đằng nghĩ thầm.
“Cảm lạnh? Tại sao lại bị vậy? Thế em đã đi khám bệnh chưa? Có uống thuốc đầy đủ không?”
Hoàng Nam nghe cô nói bị cảm liền, khuôn mặt đang “hơi nghiêm” bỗng chốc trở thành vẻ mặt lo