Tối đến, khi chưa bước chân vào nhà là Tử Đằng đã lấy điện thoại gọi điện cho Hà Thanh rồi, một tay mở khóa, một tay cầm điện thoại chờ người bên đầu dây bắt máy.
“Alo? Chuyện của An thị… bên con như thế nào rồi? Họ có cho An thị vay mượn không?”
Khi vừa bắt máy lên, Tử Đằng chưa kịp mở miệng nói gì về chuyện đó thì Hà Thanh đã nhanh miệng nói trước.
Cô khựng người một vài giây rồi giải đáp cho câu hỏi của bà.
“Mẹ đừng lo, con đã nói với Lâm tổng rồi, anh ấy đồng ý.”
Hà Thanh vui mừng nói:
“Cảm ơn con nhiều lắm.
Thật sự nếu không có con thì mẹ cũng chẳng biết phải làm thế nào để giúp đỡ họ nữa.” - Hà Thanh im lặng một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó, bà nhẹ giọng hỏi - “Tử Đằng à, con… có thấy khó xử không? Mẹ có làm phiền con quá không?”
Phiền à? Mình thậm chí còn không dám nghĩ đến từ đó.
Mình chỉ đơn giản là muốn mẹ vui thôi, nhưng dĩ nhiên nó sẽ đi đôi với cái giá rất đắt.
Lúc nào cũng như thế, Tử Đằng cười khổ nghĩ thầm.
“...Dạ không ạ, Lâm tổng vốn cũng rất xem trọng An thị, anh ấy hi vọng An thị sẽ vượt qua khó khăn lần này.”
Cô im lặng hồi lâu, rồi đều giọng đáp.
“Vậy… chuyện mẹ nhờ con giúp, con đừng nói cho ai biết nhé.
Đặc biệt là bên An gia, mẹ sợ…”
Mẹ lo gì chứ, cả đời này con cũng chẳng dám mang chuyện đó ra nói.
Bởi vì bây giờ giữa mình và anh ấy không đơn giản chỉ là cấp trên và cấp dưới, Tử Đằng thầm nghĩ.
“Không sao đâu mẹ, con biết mà, con sẽ không nói cho ai nghe đâu.”
“Thế là tốt rồi, cảm ơn con lần nữa.
Con ngủ ngon nhé, mẹ cúp đây.”
“Vâng, mẹ…”
Tút tút tút…
Câu chúc “mẹ ngủ ngon” của Tử Đằng còn chưa kịp nói hết đã bị Hà Thanh cúp ngang, khiến trong lòng cô trở nên hụt hẫng, buồn rầu khó tả.
Chắc là mẹ vui quá nên mới thế thôi.
Chuyện của mẹ xem như xong rồi đi, còn tương lai sắp tới của mình… phải tập làm quen dần thôi, Tử Đằng cười khổ tự nhủ.
[...]
Hôm sau, tại văn phòng tổng giám đốc của An thị, Bình Quý đang ngồi vò đầu bức tóc xem hàng tá văn kiện đang chất đống trên bàn.
Đột nhiên cô thư ký của anh quên mất cả phép tắc mà mở cửa xông vào.
“An tổng có tin gấp, Lâm tổng muốn gặp mặt anh ở Lâm thị vào lúc mười lăm giờ hôm nay!”
Cô ấy vừa nói vừa thở dốc, vẻ mặt lộ ra sự bất ngờ và vui mừng.
Bình Quý nghe xong tin cũng ngạc nhiên không kém cô ấy.
Anh gấp gáp nói:
“Lập tức gọi lại báo tôi sẽ đến.”
Sao bên Lâm thị đột nhiên chủ động muốn gặp mình trong hoàn cảnh này nhỉ? Chẳng lẽ… Bình Quý trầm ngâm nhìn trần nhà ngẫm nghĩ.
Đến chiều, mặc dù vẫn chưa đến giờ hẹn, nhưng Bình Quý đã có mặt ở Lâm thị sớm hơn mười phút.
Lòng thầm nôn nóng, anh sải chân bước nhanh đến chỗ tiếp tân.
“Anh cần giúp gì ạ?”
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi có hẹn với Lâm tổng lúc mười lăm giờ hôm nay.”
“Vâng, anh chờ tôi một