Sau vụ việc xảy ra ngày hôm đó, có rất nhiều tin đồn về Tử Đằng.
Họ bàn nhau ngay trong lúc làm việc khiến cô rất khó tập trung và cũng rất áp lực khi nghe những lời dè bỉu như thế.
"Mới vào công ty chưa được hai tháng mà đã muốn trèo cao rồi.
Ngoại hình không có, nhan sắc cũng không, vậy mà đã gây sự chú ý với Lâm thiếu gia rồi, hẳn là kĩ năng trên giường xuất sắc lắm đây."
Một cô gái nói lớn, dáng vẻ kênh kiệu nhìn Tử Đằng.
"Cô nói phải, không chừng cô ta dựa hơi Lâm thiếu gia nên mới được vào đây đấy."
Thêm một cô gái khác đồng tình.
"Cô đừng để ý đến lời bọn họ nói, có tôi ở đây, tôi sẽ về phe cô."
Nhã Vân thấy những người đó cứ lời ra tiếng vào như thế thì an ủi Tử Đằng.
"Haiz, cảm ơn cô, nhưng mà… tôi quyết định sẽ từ chức.
Áp lực từ bọn họ tôi thật sự chịu không nổi."
Tử Đằng chán nản thở dài, chỉ vì những lời nói của bọn họ thôi mà dạo gần đây cô rất khó ngủ.
Chuyện xảy ra mới có vài ngày thôi mà đã như thế rồi, vậy thì sau này thì nó sẽ tệ đến mức nào nữa chứ.
Tử Đằng thật sự không dám tưởng tượng đến lúc đó cô sẽ ra sau.
"Ơ nhưng mà cô có chắc chắn không vậy? Làm việc ở đây là một niềm vinh hạnh đấy!"
Nhã Vân buồn rầu nói.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Nếu Tử Đằng rời đi thì đồng nghĩa với việc cô sẽ mất đi một người bạn.
Nhã Vân không muốn chuyện này xảy ra đâu, một mình đối mặt với những con người ở công ty này đáng sợ lắm.
"Không, tôi quyết định rồi.
Tôi sẽ từ chức."
Không nghĩ ngợi nhiều, Tử Đằng cương quyết, ngay lập tức viết đơn xin từ chức.
Đứng trước cửa phòng của tổ trưởng Lam, cô gõ cửa rồi bước vào.
"Cô đến đây có chuyện gì thế Tử Đằng?"
“Ừm… quản lý, tôi xin từ chức ạ.”
Cô vừa nói vừa đặt lá đơn từ chức lên bàn Lam Hương, khiến cô khá bất ngờ.
“Từ chức? Sao lại từ chức? Cô đang làm việc suôn sẻ như thế mà.”
Lam Hương khó hiểu nhìn Tử Đằng.
“Do việc cá nhân nên tôi không thể tiếp tục làm việc ở đây ạ.
Khoảng thời gian qua thật sự cảm ơn, tôi đã học được rất nhiều điều bổ ích.”
Cô vừa nói vừa cúi người.
“Haiz, thôi được rồi.
Như vậy đi, cô cứ trở về tiếp tục làm việc đi, những chuyện còn lại tôi sẽ sắp xếp giúp cô.”
“Vâng, cảm ơn quản lý.”
Tử Đằng cúi người một lần nữa rồi ra ngoài.
Ngay sau khi cô rời đi thì Lam Hương gọi điện cho Khang Dụ để nói về việc Tử Đằng xin từ chức.
“Lâm thiếu gia, thực sự xin lỗi vì đã quấy rầy kì nghỉ mát của ngài, nhưng mà tôi có chuyện cần báo cáo.”
Cô gấp gáp nói.
Ở phía Khang Dụ, anh đang thoải mái tận hưởng những thứ xa xỉ, đắt đỏ trên bãi biển Hawaii.
Có người mát xa lưng cho anh, người thì đút trái cây, người thì đưa nước, kẻ hầu người hạ xung quanh anh, nhưng dĩ nhiên bọn họ đều là nữ.
“Chuyện gì mà quan trọng đến thế? “
Anh cầm lấy điện thoại từ tay cô phục vụ.
“Cái cô Tử Đằng ấy, người mà thiếu gia đã gọi lên văn phòng vài ngày trước đấy ạ.
Đột nhiên cô ấy gửi đơn từ chức nên tôi muốn báo cho ngài một tiếng.”
“Uyển Tử Đằng? Một nhân viên nhỏ nhoi như thế xin từ chức thì báo cáo tôi biết làm gì.”
Anh khẽ cau mày nói.
Chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà dám ảnh hưởng đến kì nghỉ của Khang Dụ, thực sự khiến anh rất khó chịu.
Nghe câu trả lời của Khang Dụ qua điện thoại, Lam Hương ngẩn người ra.
Lí do cô gọi báo cáo anh về việc này là vì Lam Hương nghe tin đồn gần đây giữa hai người họ.
Tưởng là thật nên mới nói Khang Dụ biết việc Tử Đằng từ chức.
Xem ra cô đã lo chuyện bao đồng rồi.
“Tôi thật sự xin lỗi thiếu gia, tôi biết mình phải làm gì rồi.
Tôi sẽ lo liệu mọi việc, ngài cứ thong thả tận