Những ngày hôm sau Tử Đằng vẫn không thấy Khang Dụ về nhà, thoáng một cái là đến ngày cô đến An gia để cùng “trò chuyện gia đình” với họ.
Tay cầm giỏ trái cây đứng trước cánh cổng to lớn, cô giơ tay định bấm chuông thì có một người hầu đi ra.
“Cô đến đây muốn tìm ai? Có việc gì quan trọng không… ạ?”
Người hầu gái ấy hất cằm, khuôn mặt vô cảm nhìn Tử Đằng.
Bộ dạng đó rõ ràng là đang khinh thường Tử Đằng ra mặt.
“À, tôi đến gặp An lão gia, cô cứ bảo có người họ Uyển đến tìm là được.”
Cô nở nụ cười đáp, nhằm che giấu sự khó chịu.
Coi thái độ kìa, đúng là chủ nào tớ nấy, giống cô thiên kim tiểu thư “nào đó” quá, Tử Đằng nghĩ thầm.
“Vâng, chờ chút.”
Người hầu nữ kia nói rồi xoay người đi vào trong.
Mấy câu cô ta nói toàn lịch sự nửa vời, nếu đã cư xử như thế thì đừng cố tỏ ra lịch sự, làm như thế chỉ càng thêm khó ưa.
Một lúc sau, vẫn là người hầu gái đó trở ra, đưa Tử Đằng đến phòng khách, sau đó liền vội vàng rời đi.
Đứng trước cửa, Tử Đằng vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng cả gia đình “bọn họ” cười đùa vui vẻ với nhau.
Quả là một gia đình hạnh phúc mà…
Haiz, mặc dù không muốn đến nhưng mình cũng không thể từ chối lời mời của An lão gia được, sẵn đây cũng xem thử sức khoẻ mẹ có ổn không.
Thôi thì đến sớm về sớm.
Chỉ là gặp mặt gia đình thôi, chắc là sẽ không đột nhiên chạm mặt Khang Dụ đâu nhỉ? Mà dù sao thì bữa giờ anh ấy cũng đâu có ở nhà, mắc gì xuất hiện ở đây chứ, là do mình nghĩ nhiều rồi, Tử Đằng trầm mặc ngẫm nghĩ.
Cô đẩy cửa bước vào, chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc gia đình trước mắt.
Đặc biệt là khi thấy Hà Thanh cười nói hạnh phúc như thế, thật không khỏi khiến Tử Đằng cảm thấy tuổi thân.
Nói là gặp mặt gia đình cùng trò chuyện, nhưng mình nghĩ chỉ cần bọn họ thôi là đủ rồi, thiếu đi mình thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Ánh mắt cô đượm buồn nhìn những con người hạnh phúc kia.
Bọn họ cười nói vui đến nỗi vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Tử Đằng, cho đến khi cô bước đến gần thì mới chợt nhận ra.
“Chào cả nhà, con mới vừa đến.” - Tử Đằng cúi nhẹ người, nở nụ cười tươi tắn và đưa cho An lão gia giỏ trái cây - “Chú An, con có mua một ít trái cây tặng chú.
Chú có muốn ăn luôn bây giờ không ạ? Để con gọt vỏ luôn.”
“Ôi trời, cảm ơn con nhiều lắm.
Con đến là chú vui rồi, quà cáp làm gì chứ.
Cứ để người hầu làm đi, con không cần phải động đậy tay chân gì đâu.
Nào, con ngồi đi.” - Ông mỉm cười sau đó quay sang đưa giỏ trái cây cho một người hầu đang đứng gần đó - “Rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành từng miếng rồi mang lên đây.”
“Vâng ạ.”
Cô người hầu ấy cúi người, nhận lấy giỏ trái cây rồi rời đi.
“Chú nghe nói con giờ đang làm trợ lý cho phó tổng Lâm Khôi Vĩ phải không? Công việc con không gặp trắc trở gì chứ?”
An Chí Quân quan tâm hỏi Tử Đằng.
“Con làm việc với phó tổng cũng được một thời gian lâu rồi, công việc cũng khá thuận lợi.”
Mới lạ đó, Tử Đằng gượng cười, hận không thể nói tiếp ba chữ đó ra.
Sao số cô ta sướng thế? Lần trước, vào ngày sinh nhật của ba, cô ta cũng được Lâm tổng bế khi bị ngã, giờ thì được làm trợ lý cho phó tổng.
Nghe tin cô làm việc cho Lâm thị, đặc biệt còn là trợ lý của Khôi Vĩ nữa, Cẩm Như bĩu môi nhìn Tử Đằng, lòng thầm ghen tị.
“Vậy là tốt rồi.
Lâm thị là một trong các công