Mở cửa bước vào nhà, căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng từ mặt trăng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng một phần nhỏ trên nền gạch bông.
Nhìn như thế cũng đủ biết rằng Khang Dụ chưa về đến nhà, trong lòng Tử Đằng như trút được gánh nặng.
Có vẻ như anh ấy chưa về, chắc là đi chơi đâu đó rồi.
Thôi, trong hoàn cảnh này thì không gặp Khang Dụ là biện pháp tốt nhất, giờ mà có gặp cũng chẳng biết giải thích kiểu gì, Tử Đằng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong, cô đặt túi quà lên chiếc bàn đèn đèn rồi nằm phịch lên giường, hai mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà.
Đã trễ như thế này rồi… chắc anh ấy không về đâu.
Mình có thể… yên tâm ngủ rồi, Tử Đằng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lim dim thiếp đi lúc nào không hay.
Hơn nửa đêm, trong màn đêm tĩnh lặng lại vang lên tiếng mở khoá vô cùng rõ.
Khang Dụ xiểng niểng bước vào, trên người không còn lưu lại mùi hương của nước hoa đắt tiền nữa mà là nồng nặc mùi rượu xen lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền của phụ nữ.
Hai thứ mùi đó đã tạo ra một thứ mùi vô cùng kỳ quặc và khó ngửi.
Anh tiến vào phòng Tử Đằng, thấy thân hình nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện đang say giấc nồng dưới lớp chăn kia.
Khang Dụ không kìm được, lân la đến gần cô, bàn tay hư hỏng bắt đầu lần mò đến cặp đùi thon thả kia.
Dường như cảm nhận được sự đụng chạm cùng sức nặng từ cơ thể của Khang Dụ.
Tử Đằng hoảng sợ, giật mình tỉnh giấc.
Vì chưa nhìn rõ đó là ai, sợ rằng đối phương là kẻ trộm, cô chưa kịp mở miệng đã bị người kia bá đạo hôn.
Trong lúc hốt hoảng, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng xộc vào mũi Tử Đằng đã giúp cô định thần lại.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hương đặc trưng này… chẳng lẽ là Khang Dụ? Cô dần thả lỏng người, cũng không phản kháng nữa, nhưng một cảm giác bất an khác lại ập đến.
Khang Dụ dần chuyển từ môi lên mắt Tử Đằng, lúc này cô mới có cơ hội mở miệng nói.
“Anh… sao anh lại về đây?”
“Làm sao? Chẳng lẽ em đang mong chờ một người nào đó không phải anh đến để làm thỏa mãn em à?” - Khang Dụ lại chuyển xuống cổ Tử Đằng, vừa mơn trớn vừa nói - “Để anh thử đoán, là Hoàng Nam, Khôi Vĩ, hay là… Bình Quý?”
“Em không… em không mong ai hết.”
Cô mím môi, cố kìm giọng rên rỉ.
“Anh nói cho em biết, đã làm người phụ nữ của anh thì đừng mơ tưởng đến những người đàn ông khác.
Em nên biết thân biết phận đi, biết chưa?”
“Em biết…”
Tử Đằng nắm chặt tay, không để cho bản thân phát ra tiếng kêu nào cho dù cô bị Khang Dụ kích thích đến mức hai mắt rơm rớm nước mắt.
“Nếu đã biết sao còn dám đi gặp người đàn ông khác?! Để cho hắn ta nói tôi đừng làm phiền em.
Ha, giả vờ ngoan ngoãn như thế, có phải chơi với hắn rất vui vẻ đúng không?”
Khang Dụ nói như muốn gầm lên, sâu thẳm trong ánh mắt đâu đó nổi lên sự chua xót.
Không có, em hoàn toàn không có… Xem anh đã gây ra “chuyện tốt” gì với tôi này Bình Quý! Tử Đằng cắn môi, hận không thể nói lớn điều đó ra.
Từ đầu đến cuối, cô đều cắn răng chịu đựng.
Nhưng Tử Đằng càng ngoan cố, Khang Dụ làm tới, anh cảm thấy ngứa mắt với sự cứng đầu của cô, nó chỉ khiến anh càng muốn bắt nạt cô thêm thôi.
Sau khi phát tiết xong, Khang Dụ chú ý đến túi quà được đặt ngay ngắn trên bàn đèn ngủ.
Tâm trạng vốn không mấy thoải mái giờ lại càng thêm phần phẫn nộ.
“Trông tốt tính quá nhỉ? Tặng cả áo khoác, còn