Nhưng em có thể làm người đầu tiên.
Chỗ mà Marquis mua vé là sân trượt tuyết rầm rộ mấy năm nay của Yến Kinh, cô bé cực kỳ háo hức, xe vừa dừng liền đòi chạy xuống.
Lương Tây Văn đã chuẩn bị đầy đủ trang phục và đồ trượt tuyết.
Sợ Nguyễn Niệm sẽ lạnh, anh còn chuẩn bị thêm miếng giữ nhiệt.
Cô bé Anne ngựa quen đường cũ, Lương Tây Văn cũng đã thuê huấn luyện viên trực tiếp, do vậy đã có người đi theo cô bé.
Cho nên...
Anh có thể ở riêng với Nguyễn Niệm.
Từ nhỏ Nguyễn Niệm đã không thích vận động, lúc ở trong phòng thay đồ vô cùng căng thẳng.
Lương Tây Văn chuẩn bị quá chu đáo, từ quần áo, đồ giữ nhiệt đến mặt nạ bảo hộ, khăn quàng cổ, thậm chí là giày.
Nguyễn Niệm thầm thấy may mắn, may mà mặt nạ bảo hộ trượt tuyết che hết mặt cô.
Khi Nguyễn Niệm bước ra, Lương Tây Văn đã chờ cô ở cửa.
Hình như anh đã đợi một lúc, đồ trượt tuyết chắn gió màu đen, tay cầm kính mắt bảo vệ cùng mũ trượt tuyết.
Nguyễn Niệm tay chân vụng về như con chim cánh cụt: "Anne đâu?"
"Có huấn luyện viên đi theo rồi." Lương Tây Văn bỗng tới gần.
Dù biết kính bảo vệ mắt và mặt nạ đã che khuất cả gương mặt, Nguyễn Niệm vẫn theo bản năng cúi đầu.
Lương Tây Văn giúp cô chỉnh lại mặt nạ bảo hộ, tay anh rất ấm, thỉnh thoảng vô tình lướt qua sườn mũi của cô, vẻ mộc mạc cùng mùi hương trên cơ thể anh khiến trái tim cô đập loạn nhịp.
"Cho nên tôi có thể dạy em." Lương Tây Văn đưa ván trượt cho cô, ra hiệu bảo cô đuổi theo.
Mặt Nguyễn Niệm nóng lên, rụt rè theo sau anh.
Đây là sân trượt tuyết quốc tế lớn nhất của Yến Kinh, vì bây giờ đang là giờ hành chính nên hầu như không có người, trước mắt toàn là tuyết trắng, có gió lạnh, nơi chân trời xa xa còn có sương mờ.
Từ đầu đến cuối Nguyễn Niệm đều cúi đầu, hoàn toàn không chú ý Lương Tây Văn đang cầm gì, mãi đến khi anh cong lưng phía trước.
Lúc này cô mới phát hiện Lương Tây Văn còn cầm cặp bảo hộ đầu gối hình rùa đen, anh hơi ngồi xổm xuống đeo lên cho cô.
"Sao lại là tạo hình này..." Nguyễn Niệm dở khóc dở cười, mặt càng nóng hơn, "Em em em...!Em tự mang được..."
"Mặc dày như vậy khom xuống được không?"
Lương Tây Văn vừa dứt lời, Nguyễn Niệm quýnh lên muốn tự làm, cô khom lưng quả nhiên bị quần áo giữ lại, xuyên qua mắt kính rất dày, cô và Lương Tây Văn bốn mắt nhìn nhau.
Anh không đeo dụng cụ bảo hộ, gió đông lạnh lẽo, chóp mũi anh hơi ửng hồ, làn da trắng nõn, hốc mắt sâu thẳm dường như có cảm xúc lưu chuyển, nhưng cô nông cạn không hiểu, chỉ có thể ra chút ý cười.
Cô thậm chí còn nhìn thấy cổ anh, được tuyết trắng làm cho nổi bật, mạch màu màu xanh lơ rõ ràng lên thế, hầu kết của anh hơi lên xuống, trên môi treo ý cười nhẹ nhàng.
"Không có lý do gì đặc biệt, chẳng qua mấy thứ khác không đẹp, chỉ còn tạo hình rùa đen này thôi."
Nguyễn Niệm xấu hổ đứng dậy, Lương Tây Văn cũng xấu hổ, tay cầm món đồ bảo hộ khác.
"Đeo ở đâu đây?" Nguyễn Niệm vẫn chưa hoàn hồn.
"Tôi giúp em?"
"Vâng."
"..."
Anh lại gần, đeo đồ bảo hộ lên hông, rùa đen che chở...!Mông của cô.
"Lúc giảm tốc hơi nâng mũi chân lên, trượt tuyết đơn bản dễ hơn song bản, tôi đã chuẩn bị nguyên bộ bảo hộ cho em, em sẽ không bị thương, nếu có quên, lỡ té cũng không sao đâu."
Nguyễn Niệm thẹn thùng đứng yên một chỗ...!Đống đồ bảo hộ này hình như quá đầy đủ rồi.
Kế tiếp Lương Tây Văn dạy cô những động tác quan trọng, Nguyễn Niệm đúng là vào tai này ra tai kia, trong đầu chỉ toàn hình ảnh đầu ngón tay và chóp mũi ửng hồng của Lương Tây Văn.
"Nghe hiểu không?" Lương Tây Văn không nhìn thấy biểu cảm của cô, dịu dàng hỏi.
Nguyễn Niệm đờ đẫn gật đầu.
Lương Tây Văn chọn vị trí bằng phẳng, động tác của Nguyễn Niệm chậm rì rì chẳng giống trượt tuyết, ngược lại như rùa đen đang bò.
"Chú Lương..."
Ở xa vang lên tiếng gọi quen thuộc, Nguyễn Niệm vừa ngẩng đầu liền thấy một cái bóng nhỏ lao xuống, tư thế rất đẹp, ở sau có huấn luyện viên che chở.
Giỏi quá.
Nguyễn Niệm nhát gan, lại không có tế bào vận động, chỉ dám nắm lấy tay Lương Tây Văn di chuyển chậm rì.
"Chậm một chút, tôi ở ngay cạnh em." Lương Tây Văn cổ vũ, "Ở đây khá bằng phẳng, phía trước có một cái dốc, em nhớ để ý."
Nguyễn Niệm hít một hơi thật sâu, thử buông tay Lương Tây Văn, Lương Tây Văn thấy cô như vậy liền biết khi nãy cô không nghe, lại kiên nhẫn nói lại, lúc này Nguyễn Niệm mới nghe lọt tai, cô cố giữ thăng bằng, ván trượt dọc theo con đường bằng phẳng trượt về phía trước.
Cô cuối cùng cũng dám thả lỏng, không khí lạnh lẽo ập vào xoang mũi có hơi đau.
Mãi đến vài phút sau, cô mới phát hiện đường trượt biến thành một cái dốc, Nguyễn Niệm hơi chồm về phía trước, mất trọng tâm, chẳng kịp tự hỏi, cô hoàn toàn quên cách giảm tốc độ, chỉ nhớ lời Lương Tây Văn nói.
"Nếu gặp tình huống bất ngờ em không kịp phanh lạnh, té ngã là cách giảm tốc độ đơn giản mà nhanh nhất, em đã đeo đầy đủ đồ bảo hộ rồi, sẽ không bị thương."
"Nguyễn Niệm!"
Ngay lúc Nguyễn Niệm lựa chọn cách ngu xuẩn nguyên thủy nhất là ngã ra sau, cô nghe Lương Tây Văn gọi.
Quả nhiên...
Mông cô đập mạnh xuống tuyết, may mà đeo đầy đủ đồ bảo hộ, cô quả nhiên không đau, chỉ có hơi tê.
Nguyễn Niệm ngồi yên một chỗ nhìn Lương Tây Văn xách ván trượt chạy về phía mình.
Cô vội tháo tấm che mặt xuống, thở hổn hển: "Em không sao! Không đau..."
"...!Chân không sao chứ? Tay thì sao?" Lương Tây Văn chạy tới ngồi xổm xuống, nắm tay cô, tháo găng tay ra kiểm tra.
Găng tay rất dày, chỉ là vì quá lạnh nên đỏ lên.
"Mông cũng không sao." Nguyễn Niệm khẽ cười, "Còn thoải mái...!Nhưng ngồi trên đệm vậy."
Thấy cô còn tâm trạng đùa giỡn, Lương Tây Văn mới hết căng thẳng.
Anh không mang nhiều đồ bảo hộ như cô, do vậy lót ván trượt tuyết bên dưới rồi ngồi xuống cạnh cô.
Anh tháo mặt nạ bảo hộ và kính bảo vệ mắt xuống, gió lạnh thổi bay tóc anh.
"Bảo em ngã người ra sau, em còn ngồi bệt xuống..." Lương Tây Văn bị cô chọc cười, "Thật sự không sao à?"
"Thật sự không sao, cảm ơn anh Lương Tây Văn..." Nguyễn Niệm xấu hổ, "Vì đã quan tâm em như vậy."
"Không có gì." Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn cô, lại không chủ động nói tiếp.
Xung quanh cực kỳ im ắng, chỉ có tiếng gió rít gào, thật ra không nên ngồi đây, nhưng Nguyễn Niệm lại...!Khá thích khoảnh khắc này.
"Có phải anh trượt tuyết rất giỏi không?" Nguyễn Niệm duỗi tay chọc chọc tuyết dưới đất, tìm đề tài nói chuyện.
"Vẫn ồn, dù gì cũng phải có chút sở thích chứ."
"Ví dụ như?"
"Cắm trại, trượt tuyết, lái xe hóng gió, thích yên tĩnh, thích nấu cơm, một tuần sẽ đi tập gym bốn lần, mỗi