Nguyễn Niệm đưa Nguyễn Niệm vừa nhà, đang định lái xe đi thì ngẫm lại cũng sắp tới cuối tháng, nhà ở tây giao lại quạnh quẽ...
Trước đây Lương Tây Văn ở nước ngoài, quản lý hạng mục đầu tư của bố Lương Tư Ngọc ở châu Âu, rất ít khi có thời gian rảnh rỗi, dù có thì đang phần cũng ở trong nhà hoặc ra ngoài vận động, không hề sử dụng internet.
Căn nhà ở tây giao anh mua từ khá sớm, vốn định dùng để định cư lâu dài.
Nơi đó yên tĩnh rất hợp với anh, một mình anh sống còn được, nhưng giờ có thêm Nguyễn Niệm, căn nhà ấy lại có vẻ quá lạnh lẽo.
Lương Tây Văn thầm nghĩ trước cuối tháng có lẽ Nguyễn Niệm đã dọn tới, hai người họ không thể cứ sống như vậy, mà anh cũng biết dù có hỏi Nguyễn Niệm cần mua gì hay không, cô chắc chắn sẽ trả lời không cần.
Vì thế do dự một hồi, Lương Tây Văn quyết định viết ra một danh sách, giao cho Thời Lâm đi chuẩn bị một phần, phần còn lại tự mình đi mua.
Lương Tây Văn không có tính kéo dài, sau khi Thời Lâm trả lời, anh nghĩ cũng không còn việc gì khác nên liền lái xe đến trung tâm thương mại mua vật dụng cho gia đình.
Thuận đường còn nhắn tin wechat cho Nguyễn Niệm, hỏi cô thích màu gì, nhưng đợi mãi không thấy cô trả lời, vì thế anh quyết tự chọn ba màu cho những thứ linh tinh như ga giường khăn lông.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Thiệu Lễ, Lương Tây Văn đang đẩy xe mua sắm đi tính tiền.
"Ở đâu đấy?" Lục Thiệu Lễ cà lơ phất phơ hỏi, "Giờ này Lương Tây Văn cậu không ở trung tâm thương mại thì cũng ở nhà nấu ăn."
"Ở trung tâm thương mại."
"Ha ha ha ha." Lục Thiệu Lễ bật cười, giơ di động nói với Hạng Tinh Dật, "Tôi nói mà! Cái người đàn ông của gia đình này, cậu ta tan làm không phải nấu ăn thì đang đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Cậu không tìm thấy Lương Tây Văn thì cứ tới trung tâm thương mại là được."
"Có gì không?" Lương Tây Văn đã quen bị mấy người này trêu chọc, ngước mắt nhìn khu tính tiền, đẩy xe qua.
"Hôm nay tôi hỏi thăm Lương Tây Văn, nghe bảo ông bà nội cậu rất vừa lòng, hình như còn chọn được ngày lành luôn rồi.
Cậu không định kể với bọn tôi à?" Lục Thiệu Lễ hào hứng, "Nói nghe xem lộ trình chuẩn bị tâm lý kết hôn của cậu đi."
"Cậu rảnh lắm hả?" Lương Tây Văn cười nhạo, "Thông tin nhanh đấy."
"Đương nhiên rồi, Hạng Tinh Dật đã ba ngày không gặp cậu."
"Lục Thiệu Lễ!" Hạng Tinh Dật chen chân đá anh ta, ở bên kia Lục Thiệu Lễ rên mấy tiếng.
"Không đi đâu, đang bận."
"Lương Tây Văn, cậu không tới tôi sẽ xin số chị dâu ở chỗ Lương Hách Khiêm đấy." Lục Thiệu Lễ nói, "Hiếm khi cậu về nước còn cả ngày không thấy cậu."
"Đừng làm phiền cô ấy." Thấy Lục Thiệu Lễ không chịu bỏ qua, Lương Tây Văn nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn 21:00, "Gửi địa chỉ cho tôi."
Lục Thiệu Lễ lập tức gửi định vị, khá gần tay giao.
Lương Tây Văn về nhà rồi mới lái xe qua đó.
Nhóm Lục Thiệu Lễ suốt ngày ầm ĩ, mấy năm nay lại mê game 5vs5, nghe bảo nhờ thế còn quen biết tuyển thủ nổi tiếng, có khi người ta không muốn chơi nhưng cứ bị Lục Thiệu Lễ kêu réo, cuối cùng thành ra là tuyển thủ chuyên nghiệp một kéo bốn người cùi bắp này.
Lúc Lương Tây Văn tới, quả nhiên Lục Thiệu Lễ và Hạng Tinh Dật đang chơi game.
"Mau đẩy trụ đi, nhanh lên..."
"Anh hai, anh không biết xấu hổ à, bảo trợ thủ như tôi đi đánh trụ thay cậu à?" Hạng Tinh Dật trừng mắt, "Tôi đã thay bốn cái phụ trợ rồi đấy."
"Anh em tốt phải sống chết có nhau chứ."
Lương Tây Văn nhìn bọn họ: "Chỉ có hai cậu?"
"Lê Tiện Nam đang ở với chị dâu, gọi câu nửa ngày mới tới, chỉ còn lại hai người cô đơn đáng thương này ở nhà chơi game còn bị đối thủ khinh thường." Trong thời gian hồi sinh Lục Thiệu Lễ quay đầu nhìn anh, làm mặt quỷ, "Nghe anh Nam kể cậu cướp viên kim cương của người ta rồi?"
"Mũi chó thính đấy."
"Anh ba gọi cậu tới chỉ là cái cớ thôi, cậu ấy muốn hẹn Vân Thường, lát nữa Vân Thường cũng tới." Hạng Tinh Dật vạch trần bộ mặt thật của Lục Thiệu Lễ.
"Đang theo đuổi người ta à?" Lương Tây Văn cười hỏi, "Thảo nào cậu lấy lại câu lạc bộ đã chuyển nhượng."
"Theo đuổi gì chứ, chẳng qua con người tôi trọng tình trọng nghĩa, đâu thể để em gái thanh mai trúc mã lẻ loi ở nơi xa lạ đúng không."
"Cậu đúng là không biết xấu hổ."
Cùng với tiếng "Defeat", trò chơi hoàn toàn kết thúc.
Lục Thiệu Lễ thở dài, Hạng Tinh Dật muốn giúp cũng không giúp được gì: "Chơi game cũng cần năng khiến đấy anh ba à."
Lục Thiệu Lễ nằm xoài ra sô pha, nghiêng đầu hỏi Lương Tây Văn: "Nói chuyện chính đi, quả dưa này có chín không? Hai người không có cơ sở tình cảm, cứ kết hôn thế hả? Lúc tôi đi chơi với Lương Hách Khiêm có từng gặp Nguyễn Niệm...!Hình như không có cảm giác tồn tại lắm."
"..."
Lương Tây Văn ngồi ghế bên cạnh, tự rót ly trà: "Mỗi người một sở thích, muốn nói gì nữa thì câm miệng đi."
"...! Kết hôn thật hả? Lỡ hai người không hợp nhau thì sao?" Lục Thiêu Lễ ngồi bật dậy giật lấy ly trà trong tay Lương Tây Văn, "Với luật kết hôn bây giờ tuy không hợp nhau thì ly hôn, nhưng tài sản sẽ bị chia đôi đấy."
Lương Tây Văn tự rót cho mình ly trà khác: "Thứ nhất, tôi không muốn ly hôn.
Thứ hai, cuộc sống hôn nhân là của hai người, không liên quan đến kẻ khác." Anh thổi thổi, ngước mắt liếc nhìn Lục Thiệu Lễ, "Đừng có để tôi đi mách lẻo."
"Được được được, không phải tôi chỉ muốn khuyên cậu suy nghĩ kỹ rồi quyết định sao, dù gì cậu cũng hơn ba mươi năm không yêu đương không có đối tượng, chúng tôi đều nghĩ còn lâu lắm cậu mới lập gia đình...!À không đúng, là Hạng Tinh Dật nghĩ thế."
"Tôi không có." Hạng Tinh Dật phủi sạch quan hệ, "Tự một mình cậu ta thấy."
Lục Thiệu Lễ giơ tay đầu hàng, cuối cùng cũng nghiêm túc được một chút: "Cậu thật sự định kết hôn vậy hả?"
Lương Tây Văn cũng nghiêm túc trả lời: "Ừ, tôi cảm thấy mình đã gặp được người phù hợp, gia đình cũng đồng ý, điều kiện và thời cơ lập gia đình đã có đủ, với tôi thì chính là đúng người đúng thời điểm."
"..."
"Thế nên sau này các cậu đừng lôi tôi ra trêu chọc nữa, lúc còn độc thân tôi không để trong lòng, lần sau mà để cô ấy nghe thấy rồi không vui tôi sẽ tính sổ với cậu."
"Được được, mấy người các cậu đúng là sợ vợ, Lê Tiện Nam còn chưa kết hôn đã từ chối tất cả tiệc tối, Marquis thì chuyện gì cũng nghe lời Tưởng Văn Y."
"Đợi đến lúc cậu thích một người đi." Lương Tây Văn cười nói, "Mọi việc cậu đều muốn nghe ý kiến của cô ấy, tôn trọng suy nghĩ của cô ấy."
...
Nguyễn Niệm tắm xong mới thấy tin nhắn wechat của Lương Tây Văn, cô lấy khăn tắm bọc tóc lau khô tay, trả lời cho anh: [Bộ màu vàng nhạt đi ạ.]
Trả lời xong cô mới thắc mắc, sao Lương Tây Văn lại hỏi cô thích ga giường màu gì?
Cô lại nhắn một chuỗi dấu chấm hỏi: [??? Đây là gì vậy?]
Có vẻ Lương Tây Văn khá rảnh, nhắn cho cô [Sau khi kết hôn em sẽ dọn đến đây, chúng ta chắc cũng không ở riêng, anh thấy trong số bất động sản của mình thì căn nhà ở tây giao là hợp nhất, cũng khá gần công ty của em, cho nên hôm nay dành chút thời gian đi mua đồ dùng trong nhà.]
[...]
[Hiện giờ ngoại trừ áo ngủ mới của em, trên cơ bản đều chuẩn bị xong rồi.]
Nguyễn Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm di động, qua một lúc lâu mới hoàn hồn.
Anh đang chuẩn bị cái này sao?
Có lẽ cũng vì Lương Tây Văn vốn tỉ mỉ cẩn thận, do vậy Nguyễn Niệm không hề cảm thấy khó chịu, nhưng cảm xúc lại biến thành sầu lo.
Cô không có kinh nghiệm sống cùng người khác, cũng không ai dạy cô sau khi lập gia đình phải làm gì, từ góc nhìn của cô thì bản thân cứ như mới còn đi học hôm qua, chớp mắt đã tốt nghiệp đi làm, thậm chí sắp kết hôn.
Nguyễn Niệm ngồi trên giường lau tóc, kinh nghiệm về việc ở chung duy nhất của cô chỉ có với Tằng Tử Di.
Không vui vẻ gì.
Ban đầu cả hai đã nói chuyện rõ ràng, nhưng không ngờ sau khi dọn vào đối phương lại không quan tâm, việc nhà vốn dĩ quy định hai người chia nhau ra làm, Nguyễn Niệm thường tan ca, đến lượt mình dọn về sinh mới về sớm một chút, kết quả Tằng Tử Di căn bản không ở nhà, mọi thứ đều chờ đến tay cô giải quyết, cứ như thế, lịch phân công làm vệ sinh liền biến thành tùy duyên.
Ít nhất Nguyễn Niệm có thể đảm bảo phòng mình sạch sẽ gọn gàng, cô đi làm nên cũng ít sử dụng phòng khách, sau này dần bình thành về nhà thì trực tiếp đi vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Chuyện ăn uống cũng chẳng khác gì.
Ban đầu là Nguyễn Niệm nấu cơm, Tằng Tử Di rửa chén.
Việc đi mua đồ xử lý nguyên liệu đều do cô làm, vật lộn hơn nửa ngày, Tằng Tử Di còn kén cá chọn canh, việc rửa chén cũng kéo dài tới ngày hôm sau.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Niệm cảm thấy cuộc sống ở ghép của mình thật sự thất bại, nhưng tổng kết lại bản thân hẳn không có vấn đề, cô vẫn tính là chăm chỉ sạch sẽ, hẳn sẽ không gây thêm phiền phức cho Lương Tây Văn.
Không suy nghĩ miên man nữa, cô vào phòng tắm sấy tóc, định đi ngủ sớm một chút, hai ngày liên tiếp không được ngủ ngon, cô thật sự cần ngủ bù.
Nhưng tóc mới gần khô, cô đã nghe có tiếng đập cửa.
Nguyễn Niệm lập tức đoán được người gõ cửa là ai.
"Người nhà đâu?" Ở ngoài vọng tới giọng nam, "Tôi là cảnh sát khu vực, người nhà có ở nhà không?"
Nguyễn Niệm mang dép lê, kêu: "Chờ tôi một lát!"
Là cảnh sát, cô thở phào.
Tóc của Nguyễn Niệm còn chưa khô hoàn toàn, cô vội thay đồ rồi liếc nhìn cửa phong Tằng Tử Di.
Khi nãy về cô thấy hộp đồ ăn trên bàn cơm còn ấm, trước lúc tắm rửa còn nghe thấy tiếng chơi game bên trong, hiển nhiên Tằng Tử Di còn ở nhà, tiếng gõ cửa lớn như vậy, Nguyễn