Nguyễn Niệm gửi định vị cho Lương Tây Văn, cũng may trung tâm thương mại không quá xa công ty cô, mười lăm phút Lương Tây Văn đã đến.
Nhưng đậu xe rồi lại không thấy Nguyễn Niệm đâu.
Anh tìm một vòng, đang định lấy di động gọi cho nhanh thì thấy Nguyễn Niệm ở bên kia đường vẫy tay, trong lòng còn ôm một cái túi.
Nguyễn Niệm chạy tới, tự mở cửa xe.
"Mua gì đấy?" Lương Tây Văn muốn cầm giúp cô.
Nguyễn Niệm hào hứng "chia sẻ" với anh: "Mới đi mua nhẫn cưới cho anh đấy, lúc ra em thấy quán trà sữa em thích ra món trà sữa hạt dẻ mới, em không biết anh uống thử chưa...!Nên mua hai ly.
Cái này là bánh kem, mỗi lần sinh nhật em đều mua bánh ở chỗ này, ăn ngon lắm, thì là vì...!Ngày chúng ta đăng ký kết hôn cũng nên chúc mừng đúng không?"
Thấy tâm trạng cô tốt, Lương Tây Văn cũng vui lây, anh mỉm cười: "Đúng vậy, kỷ niệm ngày đăng ký kết hôn."
Nguyễn Niệm luống cuống lấy hộp nhẫn cưới màu xanh lam trong túi mua hàng ra, mở hộp, một chiếc nhẫn nam nằm gọn gàng trên vải nhung màu đen.
Cô ngượng ngùng: "Em đoán anh không thích trang sức quá phức tạp nên chọn cái này...!Bên trên có một viên kim cương, tuy rằng không quá đắt..."
"Niệm Niệm, ý nghĩa của kết hôn không phải nằm trên nhẫn cưới mà là ở cuộc sống sau này." Lương Tây Văn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười, "Anh rất thích."
Nguyễn Niệm cẩn thận lấy nhẫn ra đeo cho anh, còn nâng niu thưởng thức: "Đẹp quá."
"Đi thôi, về nhà."
"Vâng."
Lúc này Nguyễn Niệm mới phát hiện tâm trạng bản thân mấy hôm nay thay đổi một cách kỳ lạ: Chờ mong từ sáng sớm, đến lúc mặt trời lặn vẫn chờ mong.
Lương Tây Văn thành thạo việc nấu nướng, do vậy cũng có thói quen lựa chọn nguyên liệu.
Rau dưa thịt cá trái cây cần mua đều được anh phân loại, thậm chí anh còn viết ra thực đơn cho Nguyễn Niệm xem trước: "Muốn ăn cái gì thì bảo anh bổ sung vào."
"Anh biết làm hết hả?" Nguyễn Niệm đứng trước bếp, nhìn tủ lạnh sạch sẽ ngăn nắp, không khỏi líu lưỡi.
"Nếu em không có yêu cầu phức tạp, hẳn là anh đều biết làm." Lương Tây Văn rửa dâu tây, "Món phức tạp phải cần nghiên cứu một chút."
Cô đương nhiên không có yêu cầu phức tạp.
Từ nhỏ cô đã ăn uống không đàng hoàng.
Công việc của Quý Sương bận rộn, lại không biết nấu cơm, trọng trách này thường do Nguyễn Văn Lâm đảm nhiệm, việc ăn uống của cô còn tạm ổn, đến sau này Nguyễn Văn Lâm cũng bận bịu, chỉ để lại tiền cơm mỗi ngày cho cô.
Lên đại học thì càng tệ, cô ăn uống không có quy luật, cũng may căn tin cả trường không giới hạn thời gian.
Lương Tây Văn chuẩn bị bữa tối, Nguyễn Niệm nhớ tới quà mình được nhận hai hôm nay nên đến phòng khách tìm hộp quà sáng nay Mạc Vân Thường gửi.
Hộp không nhỏ, Nguyễn Niệm tò mò muốn biết bên trong có gì, nhưng đến khi mở ra cô liền hối hận.
Có mấy bộ đồ thiếu vải không nỡ nhìn thẳng, còn tặng kèm mấy hộp bao cao su.
Nguyễn Niệm tuyệt vọng, lấy di động ra nhắn tin cho Mạc Vân Thường:?
Mạc Vân Thường: Đang chờ cậu nhắn hỏi, nghe tớ giải thích đây.
Mạc Vân Thường: Ngoại trừ nhân phẩm, kết hôn ở thế kỷ 21 quan trọng nhất điều gì?
Nguyễn Niệm:...!Không biết?
Mạc Vân Thường: Chính là sinh hoạt vợ chồng hòa hợp.
Nguyễn Niệm:...
Mạc Vân Thường: Tân hôn vui vẻ.
Nguyễn Niệm:...
Nguyễn Niệm ôm di động dại ra, cô tự hỏi nửa năm nay quen biết với Mạc Vân Thường có phải cô ấy quá che giấu tính cách của mình hay không.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lương Tây Văn nấu cơm, lanh lẹ cầm hộp quà chạy lên lầu tìm nơi giấu.
Thật ra cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, hôm qua giả say hôn môi xong cô đã rất căng thẳng.
Nguyễn Niệm không dám nhớ lại, vỗ mặt ép bản thân không được suy nghĩ miên man.
Hôm nay Lương Tây Văn làm ba món một canh, có thịt chưng, hạt sen xào, tôm lột vỏ với trứng, canh gà hạt dẻ.
Đèn bàn ấm áp, mùi đồ ăn thơm phức.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Niệm có cảm giác kỳ diệu như vậy, là nhà, một ngôi nhà tồn tại tình yêu, là một ngôi nhà thuộc về cô và Lương Tây Văn.
Cảm giác này khiến người ta thật sự rung động.
Là sự thân thuộc.
Đây cũng coi như là ngày bình thường đầu tiên của hai người sau khi kết hôn.
Nguyễn Niệm sợ ăn không hết nên chỉ mua cái bánh kem nhỏ, kiểu dáng cũng đơn giản, bên tên viết Happy anniversary.
Ăn xong Lương Tây Văn lên lầu xem giấy tờ đầu tư, Nguyễn Niệm tự cảm thấy không thể cứ hưởng thụ sự chăm sóc của anh nên chủ động mang nho và dâu tây lên.
Phòng làm việc của anh rất lớn, đây là lần thứ hai Nguyễn Niệm tới.
Đàn tranh treo bên cửa sổ hình như đã lâu rồi không ai động vào.
Cô đặt dĩa trái cây xuống, tò mò qua xem, duỗi tay sờ thử, tiếng đàn liền nhẹ nhàng vang lên.
Cô bỗng nhớ tới năm tháng trời xui đất khiến học đàn Không, tò mò hỏi: "Ngày xưa cô của em bảo đàn phải chơi nhiều, sao không thấy anh chạm vào lần nào vậy?"
Lương Tây Văn ngước mắt nhìn, cây đàn tranh ấy đã bầu bạn với anh rất lâu.
Nó làm từ gỗ tốt nguyên chất, từ giao diện có thể nhìn thấy vòng sinh trưởng vốn có của nó.
Nguyễn Niệm cũng nhìn anh, Lương Tây Văn giống như thất thần giây lát, mới nói: "Dây đàn cũ rồi."
Nguyễn Niệm nghi hoặc, nhưng cô không hỏi nhiều.
Cô có thể nhìn ra Lương Tây Văn có tình cảm rất nhiều với cây đàn tranh này, nếu không đã không bày nó trong phòng làm việc, trên vách tường còn khảm giá để đàn chuyên dụng, không giống không thích.
Đúng lúc Lương Tây Văn thay đổi chủ đề: "Nửa tiếng nữa anh sẽ xuống lầu, em muốn làm gì không?"
Nguyễn Niệm nắm chặt áo ngủ: "Em thấy anh mua rất nhiều DVD, em có thể chọn một bộ rồi chúng ta cùng xem không?"
Lương Tây Văn đồng ý: "Đương nhiên là được."
Nguyễn Niệm cẩn thận nhìn anh: "Em không chọc anh giận đấy chứ?"
Lương Tây Văn bật cười: "Giận cái gì?"
Nguyễn Niệm thở phào: "Vậy thì tốt, em xuống lầu chọn phim đây."
Di động của Lương Tây Văn đổ chuông, Nguyễn Niệm lặng lẽ đóng cửa đi xuống, ngồi xổm bên cái giá cẩn thận lửa chọn, bên trong đa số là phim điện ảnh tình cảm mà cô thích, có Đài Loan, Âu Mỹ, Nhật Bản, Nguyễn Niệm chọn nửa ngày thấy đều thích hết, nhưng nghĩ đến ngày tháng tương lai còn dài, cô quyết định chọn bộ mình muốn xem nhất.
Chọn xong Nguyễn Niệm đi lấy trà sữa và trái cây, chờ Lương Tây Văn xong việc.
Trong lúc chờ, Nguyễn Niệm nhớ lại câu anh nói dây đàn cũ rồi, liền lên Baidu tìm cách thay và chỗ mua dây đàn nhưng thoạt nhìn thao tác rất khó.
Nguyễn Niệm chọn một cửa hàng nhạc cụ gần đây, định hôm nay tan tầm rảnh rỗi sẽ đi xem.
Cô không biết tại sao bản thân lại làm như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần muốn làm cho anh điều gì đó.
Nguyễn Niệm buồn chán lướt mạng xã hội, vô thức bấm vào hộp thư, bản thảo nửa tháng trước cô gửi vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Cô không khỏi thở dài, lại lướt xem tin tức trên Weibo.
"Thở dài gì đấy?" Lúc xuống lầu, Lương Tây Văn nhìn thấy Nguyễn Niệm ôm di động nằm ở sô pha thở dài.
Có lẽ vì chờ anh xuống cùng xem phim, Nguyễn Niệm tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ còn đèn ngoài vườn chiếu vào.
"Có chút nhàm chán, anh muốn nghe không?" Nguyễn Niệm kéo chăn.
Lương Tây Văn ngồi xuống bên cạnh cô.
Nguyễn Niệm chủ động đưa anh ly trà sữa: "Hình như lạnh, anh có muốn uống thử không?"
"Nói đi anh nghe." Lương Tây Văn nhận trà sữa, đây là lần đầu anh uống món nước yêu thích của con gái, dù biết sẽ rất ngọt nhưng hương hạt dẻ có lẽ không tệ.
"Em gọi không đường." Nguyễn Niệm cười ranh mãnh, "Uống không đường tốt cho sức khỏe hơn, nhưng thật ra không thành vấn đề."
Nói tới đây Nguyễn Niệm thẹn thùng: "Vậy em nói đây, anh không được cười em."
"Không cười." Lương Tây Văn trịnh trọng đáp.
Nguyễn Niệm uống một hớp trà sữa: "Hình như trước đây em có kể với anh rồi, mẹ em muốn em vào học viện ngoại giao nhưng năm đó em thi thiếu sáu điểm, mẹ buộc em phải qua ngành quan hệ quốc tế.
Lúc đó em chỉ muốn học phiên dịch, nhưng điểm cung quá cao, cuối cùng em chỉ có thể chọn ngôn ngữ Anh.
Sau này mẹ em lại muốn em thi nghiên cứu sinh vào học viện ngoại giao...!Em cảm thấy cuộc đời bị sắp đặt như vậy rất mệt mỏi cho nên không thèm ôn thi, cứ thế mà rớt." Nguyễn Niệm bình tĩnh kể, "Từ nhỏ em đã muốn làm phiên dịch tiểu thuyết.
Lúc không có mẹ giám sát, em hay lén đọc truyện ở nhà.
Anh có đọc bộ Tu viện Northanger của Jane Austen chưa? Đó hình như là tác phẩm đầu tay của Austen, không nổi tiếng lắm."
"Có đọc, nữ chính Catherine rất thích tiểu thuyết gothic." Nhìn vào mắt Nguyễn Niệm, Lương Tây Văn thấy đôi mắt cô sáng như sao trời.
Tươi tắn, rực rỡ, như có một dòng nước ấm vô hình len lỏi vào trái tim anh.
"Anh cũng biết à, em đã kể với bao nhiêu người nhưng không ai biết cả...!Em cảm thấy mình lúc nhỏ rất giống nữ chính Catherine trong Tu viện Northanger, cả ngày cứ chìm đắm trong tiểu thuyết, cho nên mới có suy nghĩ tương lai phải làm phiên dịch, bản thân phải dịch được mấy tác phẩm nổi tiếng."
Nguyễn Niệm cúi đầu, trông có vẻ ảo não.
Trong Tu viện Northanger của Jane Austen, Catherine cả ngày đắm chìm trong văn thơ, vừa đơn thuần vừa hoạt bát, chân thành sạch sẽ đến mức được mệnh danh là nhân vật nữ chính trẻ tuổi nhất trong các tác phẩm của Austen.
Y hệt Nguyễn Niệm lúc này, chân thành mà đơn giản.
"Sau đó em có gửi hồ sơ cho một số nhà xuất bản trong nước, nhưng bọn họ chỉ tuyển biên tập viên, không tuyển phiên dịch, tiểu thuyết mà họ dịch đều có dịch giả chuyên nghiệp nổi tiếng.
Nửa tháng trước em có gửi một bản tóm tắt và phiên dịch ngắn, hình như không có ai trả lời em." Nguyễn Niệm ủ rũ nói, "Không biết giấc mơ này đến khi nào mới có thể thành sự thật."
Lương Tây Văn cảm thấy lời động viên lúc này có hơi nhàm chán, vì thế duỗi tay ôm cô vào lòng.
Nguyễn Niệm thuận thế nằm trong lòng ăn, theo thói quen cắn ống hút trà sữa, ngẩng đầu: "Nói chuyện này có phải quá vô vị không?"
"Em chỉ mới hai mươi ba tuổi, cuộc đời còn dài, chuyện muốn làm nhất định cố thể thực hiện.
Em có nhớ câu thơ thời gian ở New York sớm hơn California ba tiếng, nhưng thời gian ở California không bao giờ chậm lại không?" Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn cô, "Ý anh là chuyện mình muốn làm thì đến lúc thực hiện được không bao giờ là muộn."
Nguyễn Niệm lặng lẽ dựa vào anh.
Lương Tây Văn chỉ ôm cô, bỗng nhẹ giọng: "Không hề nhàm chán, anh thích nghe em nói.
Lúc anh còn nhỏ...!Bố mẹ thường xuyên công tác, đều là ông bà nội ở bên anh.
Thật ra ông nội cũng rất bận, ông sợ anh buồn, muốn anh có một tuổi thơ bình thường nên cho anh học đàn tranh, ông mời người chơi đàn tranh nổi tiếng của Yến Kinh về làm thầy cho anh, lúc tập luyện vô cùng nghiêm khắc..."
Nguyễn Niệm ngẩng đầu, giọng anh rất êm tai, lúc kể chuyện, thái độ vô cùng bình tĩnh, ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào mặt anh, đúng lúc một bên là sáng một bên là tối, trái tim cô vô cớ đập loạn nhịp, rất thích nhìn anh khi chăm chú, cũng thích anh chỉ nói chuyện bình thường.
Lương Tây Văn cười cười: "Thời thơ ấu của anh là vậy, có điều có cả Hạng Tinh Dật và Lục Thiệu Lễ học đàn với anh, nhà bọn anh khá gần nhau, phụ huynh các nhà đều biết mặt, kể tiếp thì khá buồn cười."
"Sao vậy?"
"Trong giới âm nhạc của đất nước chúng ta có câu nói ngàn năm tỳ bà vạn năm tranh, một cây nhị hồ kéo cả đời.
Khi đó anh học đàn tranh, Lục Thiệu Lễ