Dịu dàng trong sương
Nguyễn Niệm ngủ ở đây một đêm, đặt báo thức 6:00, định rời đi trước khi Lương Tây Lương dậy, cả đêm cô ngủ không sâu có lẽ vì chuyện kia, quấy rầy đồng hồ sinh học vốn yếu ớt.
Hoặc có lẽ vì trước giờ cô chưa từng ngủ ngon giấc.
3:00 cô tỉnh dậy một lần, đèn tường trong phòng vẫn sáng, phòng khách không biết đốt hương gì mà khiến bầu không khí rất khoan khoái dễ chịu.
Đầu óc cô hỗn loạn.
Buổi sáng không muốn lại làm phiền Lương Tây Văn, nhưng lại cảm thấy lặng lẽ rời đi không lịch sự lắm.
Cô thiếp đi, 6:00 tỉnh lại, cầm di động.
Tằng Tử Di dậy rồi, nhắn cho cô mấy tin Wechat.
Trưởng phòng cũng nhắn hai tin cho cô, đại khái là xin lỗi vì quấy rầy thời điểm muộn như vậy, thời tiết bên Mỹ không tốt lắm, chuyến bay dời lại một tiếng, lúc đến Bắc Kinh chắc khoảng 17:40, sau đó bảo cô lái chiếc Land Rover của anh ta tới, chìa khóa ở ngăn kéo tay trái trong văn phòng.
Nguyễn Niệm trả lời người, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, vừa vò tóc vừa soạn tin nhắn, định trước khi đi sẽ gửi cho Lương Tây Văn.
Cô tìm kiếm trạm tàu điện ngầm gần đây, định về nhà thay quần áo lấy túi sau đó ngồi tàu điện ngầm đi làm.
Bận rộn xong những việc này cũng gần 6:30.
Nguyễn Niệm rón rén xuống lầu, đứng trong phòng khách hai phút, kiểm tra từng câu từng chữ rồi mới gửi cho Lương Tây Văn.
"Đinh."
Có lẽ do nơi này quá yên tĩnh, âm báo tin nhắn quá rõ ràng.
Ngay sau đó cánh cổng mở ra.
Nguyễn Niệm thấy người đàn ông từ bên ngoài trở về, anh đã thay đồ thể dục, quần xám áo đen rộng thùng thình, trùng hợp tôn lên dáng người gợi cảm và bờ vai rộng.
Anh đi vào, một tay cầm chai nước, một tay vòng xích chó, xích chó màu đen khiến làn da của anh trông càng trắng nõn.
Bây giờ đúng 6:30, mặt trời vừa ló dạng, sương mù còn lơ lửng trong không trung, dưới ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng, anh đứng trong sân giữa rừng trúc, bên cạnh đan xen hồ nước, núi giả thanh tao, khí chất của anh lại khiến phong cảnh trở thành vật làm nền.
Lương Tây Văn mở cửa, Thập Thất vẫy đuôi chạy trong sân.
"Dậy sớm vậy?" Thấy Nguyễn Niệm đứng trong phòng khách, Lương Tây văn có hơi kinh ngạc.
Anh lấy di động trong túi ra nhìn thời gian, còn có...!Tin nhắn Nguyễn Niệm gửi một phút trước.
Anh cúi đầu xem tin nhắn.
[Anh Lương, cảm ơn anh tối qua đã cho em tá túc, xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho anh.
Lát nữa em phải đi làm, đã đặt vé tàu điện ngầm rồi, em định về nhà trước rồi đến công ty.
Em không biết phải biểu đạt lòng biết ơn thế nào, nếu anh có việc gì cần, anh có thể liên lạc với em bất kỳ lúc nào.
Cảm ơn ^_^]
Dù thế nào Nguyễn Niệm cũng không ngờ...!Tối qua hai người dùng bữa khuya rất trễ, bây giờ mới 6:30, sao anh đã ra ngoài rồi về rồi?"
"Kịp không?" Lương Tây Văn để chìa khóa lên ngăn tủ, "Còn phải về nhà, kịp đi làm không vậy?"
Nguyễn Niệm thầm tính toán.
Chắc là không kịp, nếu không kịp chuyến tàu điện ngầm chắc chắn sẽ trễ.
"Tôi không thấy phiền phức...!Ý tôi là cứ ở đây ăn sáng đi, sau đó tôi có thể đưa em đi." Lương Tây Văn nói, "Hôm qua lúc về nhà, nghe bà nội kể nên tôi biết em làm ở công ty bất động sản Bác Thế."
"Em..." Nguyễn Niệm hít sâu một hơi, không quá đùn đẩy, "Vậy...!Nếu anh có văn kiện cần phiên dịch, em chắc chắn sẽ hỗ trợ."
Lương Tây Văn mỉm cười, ném chai nước vào thuận rác, thuận tay đặt xích của Thập Nhất lên ngăn tủ, "Khoảng hai mươi phút nữa ăn sáng."
Nguyễn Niệm chột dạ, cảm thấy những lời mình vừa nói quá ngu ngốc cứ như bản thân căn bản không muốn hỗ trợ vậy.
Lương Tây Văn sao có thể có văn kiện cần phiên dịch chứ?
Hình như mỗi một câu của cô đều là tự đào hố chôn mình!
Nguyễn Niệm vừa ảo não vừa quẫn bách.
Hương thơm trong không khí nhè nhẹ, nhàn nhạt thanh lãnh như ở núi rừng.
Vừa giống mơ nhưng lại vừa không giống.
Thần bí mà kỳ ảo.
Dường như mùi hương này lặng lẽ đi vào trái tim cô.
Cô có một cảm giác...!Cô không hề kháng cự Lương Tây Văn, thậm chí còn bị hấp dẫn.
Nhưng cô không rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì.
Là bản năng không kháng cự, thậm chí là muốn tiếp xúc với anh thêm mấy giây.
Chỉ vậy thôi sao?
Nguyễn Niệm đứng trong phòng khách một lúc, nghe trên lầu có tiếng nước, cô đi qua đi lại mấy vòng nhìn ngắm những bức tranh thủy mặc treo trên vách tường.
Đêm qua không nhìn kỹ, lúc này cô mới phát hiện trên bàn còn có mấy quyển chữ mẫu hành thư Tô Thức.
Có thể nhìn ra tính cách của một người thông qua các chi tiết trong căn nhà của họ.
Lương Tây Văn tắm rửa một cái, xuống lầu vào bếp, bình thường anh có thói quen nấu ăn nên công việc chuẩn bị không hề phiền phức.
Nguyễn Niệm lại tìm xuống bếp, tìm đề tài nói chuyện: "Anh Lương...!Thường ngày anh luôn dậy sớm như vậy hả?"
"Ừ, tôi có thói quen sáu giờ đi tập thể dục."
"Cuộc sống của anh có quy luật thật đấy."
"Quen rồi, dậy sớm cho tôi nhiều thời gian làm việc hơn." Lương Tây Văn có vẻ bất lực, "Thật ra mỗi ngày đến chín giờ tối tôi mới giải quyết xong mọi việc, cuộc sống như vậy cũng kéo dài gần mười năm rồi."
Năm nay Nguyễn Niệm mới hai mươi ba tuổi, vẫn chưa hiểu rõ khái niệm "mười năm" này cho lắm.
Lương Tây Văn không nói nữa.
Nguyễn Niệm cứ thế đứng ở cửa phòng bếp nhìn giống như chuẩn bị để Lương Tây Văn sai làm việc lặt vặt, cho dù khả năng này cực kỳ thấp.
Lương Tây Văn có thói quen dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đồ đạc đều được phân loại rõ ràng, bộ dáng khi anh nấu cơm cũng rất đẹp, thậm chí mang đến cảm giác...!Người chồng của gia đình.
Vừa nghĩ đến từ này, Nguyễn Niệm giật mình, tự sặc nước bọt, đột nhiên ho khan.
Lương Tây Văn thắc mắc quay đầu nhìn cô, còn tốt bụng rót cho cô ly nước ấm.
"Cảm ơn anh, chắc là do em bị mẹ giục kết hôn..." Cho nên mới nghĩ có cảm giác người chồng của gia đình...
Những lúc căng thẳng túng quẫn Nguyễn Niệm lại thẳng thắn, cứ thế nói ra suy nghĩ của mình, Lương Tây Văn đứng đối diện cô, khá kinh ngạc.
Cô ho đến đỏ mặt, một tay cầm ly nước một tay che miệng: "Xin lỗi xin lỗi...!Em nói bậy rồi."
"Không sao." Lương Tây Văn bị phản ứng của cô chọc cười, anh xoay người làm cháo yến mạch, "Tôi cứ tưởng chỉ có người ở độ tuổi này như tôi mới bị gia đình giục kết hôn, không phải em chỉ mới tốt nghiệp thôi sao?"
"Tại mẹ em, có lẽ mẹ muốn lo xong chuyện lớn cuối cùng của em, sau đó sống vì bản thân mình...!Em nợ mẹ nhiều quá."
Nguyễn Niệm không muốn đoán suy nghĩ của Quý Sương.
Trước giờ cô chưa từng đạt được yêu cầu của bà, bản thân có một bản năng trốn tránh.
Lương Tây Văn không bàn chuyện nhà cô quá nhiều: "Chuyện lớn như kết hôn tốt nhất