Hôm nay Nguyễn Niệm mất ngủ, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại rất lâu vẫn không thể vào giấc, bản thân không biết trong đầu đang nghĩ gì, thứ bảy phải tới nhà họ Lương, nhưng cô hoàn toàn không muốn gặp Lương Hách Khiêm trong hoàn cảnh đó.
Quan hệ của bọn họ xấu hổ như vậy, trong mắt của Lương Hách Khiêm hình tượng của cô chắc là buồn tẻ chán ngắt, mấy lần Quý Sương tìm cơ hội dẫn cô tới nhà họ Lương đều có mặt Lương Hách Khiêm, nhưng cô chưa từng khó chịu như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than như bây giờ.
Cô đột nhiên nhận ra rằng cô không muốn gặp Lương Hách Khiêm trên bàn ăn, càng không muốn bàn tới chuyện kết hôn.
Nguyễn Niệm cầm di động, mở Wechat, vào giao diện nhắn tin với Quý Sương.
Giữa mẹ con họ hình như không có gì để nói, cô không biết phải mở lời trước thế nào, tay dừng trên bàn phím, đột nhiên hết sức khủng hoảng.
Cô lại vào giao diện của nói chuyện với Lương Hách Khiêm, bất cẩn bấm vào ảnh đại diện, vào trang cá nhân của anh ta.
Hôm nay Lương Hách Khiêm có đăng một dòng trạng thái mới, trong số bạn bè, anh ta khá thân với khá thân với Triệu Tây Chính.
Hình như trong trường hợp bất lực này, cô không thể nhờ ai giúp đỡ.
Cô không muốn gặp Lương Hách Khiêm trong cảnh có phụ huynh hai nhà, trò chuyện quyết định hôn nhân của cô.
Đối tượng duy nhất Nguyễn Niệm có thể nghĩ đến để xin giúp đỡ chỉ có Lương Tây Văn.
Nhưng cô không biết phải mở lời thế nào.
— Lương Tây Văn, có thể phiền anh bảo bà nội anh hủy buổi liên hoan thứ bảy tuần này được không?
— Lương Tây Văn, anh có thể nói Lương Hách Khiêm đừng về nhà thứ bảy không?
Một khi cảm xúc trở nên mâu thuẫn, Nguyễn Niệm càng không ngủ được, cô thoáng nhìn đồng hồ, 23:30 thứ năm, xung quanh quá yên tĩnh, cô vẫn chưa nghe thấy tiếng Lương Tây Văn dẫn chó đi dạo trở về.
Nguyễn Niệm không mang theo áo ngủ, ở tây giao cũng không lạnh, cô cứ mặc áo lông và quần dài của mình.
Bốn phía phòng khách đều sáng đèn, trên vách tường treo mấy quyển thư pháp và bức tranh, dường như còn tản ra mùi mực nhàn nhạt.
Cô ngồi ở ghế bập bênh bên cửa sổ chờ Lương Tây Văn, cửa sổ sát với bên ngoài, cảnh vật vẫn thế, một góc hành lang vắng vẻ, trên bàn, thước chặn giấy đè lên giấy Tuyên Thành, gió thổi giấy bay bay, trăng sáng làm bóng trúc loang lổ di động.
Nguyễn Niệm nhắm mắt lại nghĩ đến tất cả khả năng sẽ xẩy ra vào ngày thứ bảy.
Áo khoác của Lương Tây Văn gác ở ghé sô pha, mùi nước hoa thoang thoảng hòa quyện với mùi tinh dầu trong nhà đều có sự man mãn cô quạnh nhưng lại khiến người ta dần bình tĩnh trở lại.
Cô tự biết mình và anh không thân như vậy, nhưng vẫn cứ có cảm giác...!Ỷ lại vô cớ.
Ngay lúc Nguyễn Niệm mơ màng sắp thiếp đi, có tiếng mở cửa rất nhỏ, Thập Nhất vui vẻ chạy vào, Nguyễn Niệm không khỏi căng thẳng, đầu óc trống rỗng chẳng có gì, vì thế quyết định giả bộ ngủ.
Lương Tây Văn mở cửa đi vào, Thập Nhất kinh ngạc thấy có người ngồi ở ghế bập bênh, chạy lại ngửi ngửi.
"Thập Nhất." Lương Tây Văn kéo xích, nói nhỏ, "Đi ngủ đi."
Thập Nhất hừ hừ, có điều tâm trạng có vẻ không tệ, nó liền vẫy đuôi về ổ của mình.
Lương Tây Văn đặt xích chó lên bàn, mắt nhìn về phía Nguyễn Niệm, vô tình thấy hàng lông mi cô khẽ run lên.
Anh khẽ cười, xoay người rời đi.
Nguyễn Niệm nín thở nghe tiếng động, có cảm giác hình như Lương Tây Văn ở gần đó, không khỏi do dự có nên tiếp tục giả bộ ngủ hay không hay bây giờ lên lầu.
Lương Tây Văn cầm bộ dụng cụ pha trà ra phòng khách, Nguyễn Niệm híp mắt lén nhìn thì thấy Lương Tây Văn đang pha trà, bộ dụng cụ pha trà bằng ngọc trắng rất tinh xảo, anh đổ nước vào ấm, sau đó làm nóng ly trà, muỗng cà phê múc một muỗng trà Ô Long bỏ vào nước sôi, đợi một lúc rồi rót ra ly.
"Nói đi." Lương Tây Văn dựa vào sô pha, "Sao còn chưa đi ngủ?"
Nguyễn Niệm cảm thấy máu đều dồn lên mặt, cô làm bộ làm tịt ngồi dậy: "Hả? Em ngủ rồi."
Lương Tây Văn không vạch trần cô, chỉ vào tách trà trên bàn: "Trà Ô Long, sẽ không khiến em mất ngủ đâu."
Nguyễn Niệm bẽn lẽn ngại ngùng, nhận lấy ly trà uống thử.
Cô không biết quá nhiều về trà, chỉ cảm nhận được hương vị thanh mát, chần chờ mấy giây: "Là thế này...!Thứ bảy mẹ em muốn dẫn em đến nhà bà nội anh ăn bữa cơm."
"Tôi biết."
"...! Thì là...!Không phải Lương Hách Khiêm đang theo đuổi ai đó sao?" Giọng của Nguyễn Niệm nhỏ dần, "Em không muốn bị gán ghép với Lương Hách Khiêm, em và anh ta không hề có tiếng nói chung nào cả, đứng trước anh ta em có chứng sợ đàn ông."
Lương Tây Văn bị cô chọc cười: "Tôi biết chuyện của Hách Khiêm.
Không muốn gặp cậu ấy?"
Nguyễn Niệm cắn môi: "Nếu là bạn bè bình thường gặp nhau thì cũng không có gì, nhưng em không muốn mình với anh ta...!Bị gia đình giục kết hôn."
Nguyễn Niệm đột nhiên nhớ ra rằng Lương Tây Văn là anh trai của Lương Hách Khiêm, cô không biết nhà họ Lương, cũng không biết quan hệ giữa anh em họ thế nào...!Hình như cô không nên nói như vậy với Lương Tây Văn thì phải.
"Không muốn kết hôn à?" Vào giây thứ mười ba cô im lặng, Lương Tây Văn lên tiếng.
Khi nhìn cô, trái tim anh đập liên hồi.
Nguyễn Niệm lắc đầu, ngước mắt nhìn Lương Tây Văn, đối diện với anh mắt của anh, cô cảm thấy...!Bản thân không muốn nhắc tới đề tài này, lại có cảm giác Lương Tây Văn bỗng trở nên kỳ lạ.
Má cô nóng lên, vội nhìn sang chỗ khác: "Chẳng qua là...!Ít nhất cũng phải kết hôn với người mình thích đúng không?"
Không đợi Lương Tây Văn trả lời, Nguyễn Niệm đã vội buông ly trà, chúc anh ngủ ngon.
Lương Tây Văn mỉm cười: "Có lẽ tôi hiểu ý của em."
"Dạ?" Nguyễn Niệm đứng