Phần 2 :
Áng mây thứ 14 : Bí mật được bật mí
- Ừ, ừ, mọi việc vẫn thuận lợi. Em đừng lo, không sao đâu. Ừ, sẽ ổn cả thôi. Ừ, tạm biệt em.
Cúp điện thoại, Vĩnh Khoa đưa tay day day hai bên thái dương, đôi mày rậm khẽ chau lại cùng gương mặt mệt mỏi. Mọi chuyện liệu đến bao giờ mới kết thúc đây? Còn có thể nuôi hy vọng được nữa không? Chết tiệt! Sao mọi thứ cứ rối như len thế này?
Rầm!
Đưa tay hất mạnh đóng đồ trên bàn làm việc, Vĩnh Khoa giận dữ thu tay thành nắm đấm rồi vung tay, đấm thật mạnh xuống chiếc bàn kính. Thủy tinh trong suốt nứt thành những mảnh vụn, cấm sâu vào da thịt cậu. Nhưng… cái đau thể xác đó làm sao có thể sánh với nỗi đau trong tâm hồn cậu?
Mùi máu tanh nồng nặc bủa vây khắp căn phòng, mang hương vị nguy hiểm tràn vào làn không khí lẫn mùi máu.
Cạch!
Từ ngoài cửa, Chính An cuối đầu bước vào, trong cậu cứ như kẻ mất hồn. Trên đôi mắt cậu dường như biết nói hai từ “bất lực”, mi mắt cử động nhè nhẹ cho nỗi đau chóng qua. Khi tia nhìn chạm ngay hành động hành hạ thể xác kia thì Chính An mới bừng tỉnh.
Biết lý do vì sao Vĩnh Khoa lại làm vậy nên Chính An đành im lặng. Lẳng lặng dịch chân trên nền gạch lạnh ngắt vắng sự thân quen, Chính An thả mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vĩnh Khoa rồi thở dài chán nản. Một lúc sau, cậu mới khẽ cất giọng. Những thanh từ trầm thấp quyện vào mùi máu tanh sặc mùi đau thương.
- Áp lực nặng quá, đúng không? Ngay cả tôi cũng vậy. Rốt cuộc thì đến bao giờ mọi chuyện mới trở về như cũ đây? Rốt thì bao giờ tên ngốc kia mới…
- Đủ rồi, Chính An.
Cưới buồn, Chính An bỏ qua câu nói có hàm ý ngăn những lời cậu nói. Đan xen hai tay vào nhau, Chính An chậm rãi đẩy tia nhìn vô hồn sang khung cửa ngập nắng.
- Cậu biết không, tôi đã rất mệt, rất mệt mỏi rồi. Cứ chờ đợi trong vô vọng thế này thì…
Thả lỏng bàn tay đẫm máu sang một bên, Vĩnh Khoa trừng mắt nhìn Chính An rồi gắt lên. Thật sự thì cậu cũng đang có tâm trạng như Chính An nhưng… cậu hiểu là mình không thể buông xuôi mọi chuyện trong lúc này. Nếu ngay cả Chính An cũng xuống tinh thần thì cậu còn có thể chóng đỡ nỗi sao? Cậu có thể chịu đựng một mình hay sao?
- Tôi nói đủ rồi, cậu không nghe thấy à?
Lúc này, Chính An mới hờ hững quay sang Vĩnh Khoa. Gieo tia nhìn nghi hoặc lên người Vĩnh Khoa, khóe môi xuất hiện một nụ cười nhẹ, cười mà như không cười. Cụp mắt, Chính An nhấn mạnh từng từ được bật ra. Mọi thứ đã quá giới hạn của sự cho phép trong cậu, dù muốn dù không thì cậu cũng chẳng còn sức lực đâu mà đấu trí hay đấu tinh thần với một ai cả.
- Nghe. Nghe rất rõ. Nhưng cậu cũng thế, không phải sao? Chịu đựng là đều không hề dể dàng gì, cả tôi và cậu đều như nhau… CHẲNG PHẢI CHÍNH ANH CŨNG KHÔNG THỂ KÌM NÉN CẢM XÚC HAY SAO, VĨNH…
- ĐỒ NGỐC, CẬU CÓ CHỊU IM KHÔNG HẢ?
Dằng mạnh tay xuống bàn, Vĩnh Khoa đứng phắt dậy, giương đôi mắt giận dữ nhìn sang Chính An. Mọi chuyện bây giờ đã rối ren lắm rồi, làm ơn đừng một ai làm phức tạp hóa nó lên được không? Sức chịu đựng của con người đâu phải vô hạn?
Gì thì gì, lúc này Chính An cũng đã không còn kìm chế được. Cậu đã quá mệt mỏi rồi.
Đứng dậy nhanh như cắt, Chính An trừng mắt nhìn Vỉnh Khoa rồi buông lời chua xót, tận sâu trong đáy mắt cậu là sự chịu đựng đang lọt khỏi ranh giới, vỡ tan tành.
- Đủ rồi… diễn thế này đã quá đủ rồi. Cuối cùng, người chịu đau nhiều nhất không phải là tôi, hay anh, mà chính là sóc con. Là sóc con chịu đau nhiều nhất đó. Sẽ ra sao nếu cô ấy biết anh và tôi cùng diễn kịch để gạt cô ấy? Nên dừng lại trước khi…
Bốp!
- Cậu nói gì hả? Tưởng có mình cậu là chịu đựng thôi sao? Tưởng có mình cậu là mệt mỏi chắc? Tôi cũng có cảm xúc của mình mà? Đến nước này cậu đòi dừng mọi chuyện lại thì dừng sao? Làm ơn có trách nhiệm tí đi, đồ ngốc!
Một cuộc ẩu đã diễn ra ngay sau đó, Vĩnh Khoa giận dữ và Chính An cũng không kém. Cả hai lao vào cuộc đọ sức vô nghĩa mà chẳng chịu nhườn nhau. Cứ thế, họ đo tài, đo sức bằng những cú đấm dứt điểm. Có lẽ đó là cách tốt nhất để họ giải tỏa mọi đớn đau trong lòng…
Cạch!
- Chồng yêu, anh Chính An…
Nụ cười trên môi tắt hẳn khi nhìn thấy cảnh Vĩnh Khoa và Chính An ẩu đả nhau, Thiên Di ngơ ngác nhìn hai chàng trai trước mặt lúc lâu rồi mới lí nhí hỏi khi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với họ. Chẳng phải trước giờ mọi người hòa đồng lắm sao? Có bao giờ Thiên Di thấy cả hai đánh nhau đâu!
- Hai anh… đang làm cái trò gì vậy? Sao lại…
- A, không có gì, không có gì đâu. Bọn anh