Phần 2 :
Áng mây thứ 17 : Tuyệt vọng.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
- Chết tiệt!
Rầm!
Rầm!
- Khốn khiếp!
Quăng hết mọi thứ trên bàn xuống đất, Chính An giận dữ hét lớn. Cảm xúc của cậu lúc này hệt ngọn gió đang nổi giận, dồn hết sức bình sinh để quật ngã mọi thứ mình nhìn thấy trong cơn tuyệt vọng khốn cùng. Nhưng chò dù có quăng hết mọi thứ trên bàn xuống thì cũng không thể nào làm hạ đi cái đau lớn trong cậu được.
Lúc này, Chính An cứ như con thú dữ lâu ngày bị giam cầm đang nổi điên vậy. Con thú ấy sẵn sàng làm mọi chuyện mặc cho hậu quả có là gì trong những lúc giận dữ.
Bóng tối trong sâu thẳm tâm hồn của một con người yếu đuối tràn ngập nỗi thất vọng khó tả. Bóng tối ấy dần lấn át mọi hy vọng và đập đổ mọi niềm tin trong nháy mắt.
Bóng tối ấy… thật đáng sợ!
Chưa một ai nhìn thấy gương mặt hung tợn kia xuất hiện một giây phút nào cả, nhưng bây giờ thì có đó thôi. Một Chính An luôn biết giữ bình tĩnh, luôn biết đè nén cảm xúc của mình, luôn tạo niềm vui cũng như tiếng cười cho nhiều người lại có lúc biến thành một con người hung hăng đến thế. Gương mặt trẻ trung và dễ mến kia rất ít khi cáu bẳn vì một ai hay một chuyện gì. Đôi mày thanh thoát có nét cười được thay thế bằng cái nhíu mày khốn khổ và hiện diện trên khuôn mặt Chính An.
Bây giờ thì cậu còn có thể vui sao? Còn có thể cười sao? Có thể xem như không có chuyện gì xảy ra hay sao?
Hoàn toàn không!
Ngồi bệnh xuống nền gạch lạnh toát, A Huân đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Tin được không? Cậu có thể tin được chuyện vừa nghe thấy không? Làm thế nào… làm thế nào có thể xảy ra chuyện đó được?
Tâm trạng của chàng bác sĩ trẻ giống như rơi vào hố đen tuyệt vọng, không lối thoát, không ánh sáng. Một người bạn tốt cậu vừa quen không bao lâu, một anh chàng ngốc đến khó chấp nhận, một con người tài năng có thể quán xuyến mọi chuyện dù là nhỏ hay lớn một cách toàn mĩ nhất. Con người đó… làm sao có thể…
Trong lúc này, A Huân cảm thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến đáng trách. Với trách nhiệm là một bác sĩ thì cậu nên cố gắng tìm hiểu về tình trạng của Vĩnh Khoa chứ? Tại sao cậu lại lơ đãng đến như vậy? Tại sao… tại sao lúc đó Vĩnh Khoa lại ngốc đến mức nhào ra cứu người khác? Tại sao? Tất cả là tại sao?
Buông thỏng hai tay lơ lửng trong không trung, Vĩnh Kỳ cuối đầu không nói gì, bàn tay cậu xiếc chặt vào nhau như cố kìm hãm cơn đau đang khuấy động tâm can. Vì cuối đầu nên không ai thấy những giọt nước trong suốt lấp lánh đang âm thầm rơi xuống. Thật khẽ. Thật nhẹ. Thật đau…
Khung cảnh vui vẻ khi nãy bỗng chốc hóa đau thương. Mảng màu sắc vui nhộn lắm ánh nắng ấm giờ đã được thay thế bằng sắc trắng vô hồn đáng sợ. Tất cả những người có mặt trong giang phòng tĩnh lặng đều mang chung một tâm trạng đớn đau. Tâm trạng ấy… chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ mà thôi.
- Không được! Tôi phải đến đó!
Vụt chạy sau những lời chắc nịch đầy vẻ đau thương, A Huân lao đi như gió khỏi tổ chức với gương mặt tuyệt vọng. Nơi cậu đến hẳn là nơi đó. Bệnh viện mà Vĩnh Khoa đang hôn mê.
Im lặng nhìn theo chàng trai trẻ lúc lâu, Vĩnh Kỳ thiểu não đứng dậy rồi lủi thủi bước đi. Dường như biết Vĩnh Kỳ sẽ đi đến đâu nên Chính An cũng chỉ im lặng và bước theo. Trong đầu Chính An hiện giờ rối như tơ, không cách nào thoát khỏi được mớ hỗn độn đó. Con người vô tâm kia, cái con người biếng làm trong suốt những ngày tháng qua… Tại sao… Tại sao lại thành ra như thế này?
Chết tiệt! Cứ mãi hỏi tại sao như thế thì được ích lợi gì? Có cứu sống được mạng người không? Có thay đổi được chuyện gì không? Có làm ra phép màu không?
Thừa thãi! Tất nhiên là không rồi! Nhưng… những câu hỏi không có lời giải kia cứ luẩn quẩn bám theo ba chàng trai trẻ như mớ rễ vướng víu ngoan cố thì phải làm thế nào? Bứt rễ và không quan tâm? Họ làm được chứ? Họ có thể không quan tâm đến con người ngốc nghếch kia được sao?
Bầu trời quang đãng trong chốc lát bỗng phủ đầy màu xám ngắt vô vọng đến đau lòng.
Gió hiu quạnh vờn nhẹ từng cơn như kéo giọt thời gian chạy chậm lại để mong muốn đảo ngược tình thế.
Lá cây lao xao phát ra tiếng thét vô hình, chẳng một ai, chẳng một ai có thể nghe thấy bất cứ gì ngoài gió…
-----------------------------
Lao như tên bắn vào sảnh của bệnh viện, A Huân ngó quanh quất rồi định hướng, lại tiếp tục chạy như bay, nơi cậu chạy đến tất nhiên là căn phòng quen thuộc mà cậu vẫn hay ghé qua trong vài ngày gần đây.
Vừa lúc A Huân dừng chân trước cánh cửa trắng toát cũng là lúc một vị bác sĩ già từ trong bước ra với nét mặt u rũ của người trong ngành.
Nhìn thấy A Huân, ông khẽ cuối đầu rồi lướt qua chàng trai trẻ như thể chàng trai ấy là vô hình. Vì ông biết, ông hiểu. Rằng A Huân sẽ đoán được những gì ông sắp nói với nét mặt như thế. Đơn giản, bởi A Huân là người trong ngành nên chắc sẽ thấu điều tồi tệ đó mà không cần một bác sĩ nào phải nói ra.
Nhưng không, ông đã lầm.
A Huân vẫn không thể nào tin nỗi sự thật tàn khốc kia! Nói đúng hơn là… cậu không-hề-muốn-tin.
Quay người lại, A Huân từ tốn nhích chân đến cạnh vị bác sĩ kia rồi chậm rãi cất giọng, âm vực trong giọng nói yếu đến mức vị bác sĩ kia phải cố lắm mới nghe rõ những gì cậu vừa nói.
- Tình hình… xin bác sĩ… nói cho tôi biết… tình hình của…
- A Huân, cậu từng làm trong bệnh viện cũng khá lâu, và cậu là một bác sĩ giỏi nên chắc sẽ hiểu ý của tôi mà, phải không?
- Tôi…
Định nói gì đó nhưng lại thôi, A Huân trầm tĩnh cuối thấp đầu, im