Áng mây thứ 20 : Thú nhận… có chăng cũng đã muộn?
Khung cảnh ngập nắng và yên ắng trong một không gian đầy cây xanh, thật bình yên. Tiếng nước chảy róc rách từ cái hồ nhỏ nhí bên gốc cây kiểng không ngừng vang lên, mang đến những giai điệu tươi mát, tạo cảm giác dễ chịu cho khách hàng khi bước vào đây.
Cạnh cửa gỗ vương chút nắng bụi, một cô gái với gương mặt vô hồn đang ngồi đó. Đối diện cô là một chàng trai anh tú với đôi mày thoáng nhíu lại, chăm chú quan sát nét mặt thờ thẫn kia. Tận sâu trong đáy mắt chàng trai là nỗi niềm xót thương khó tả.
Một lúc sau, chàng trai ấy mới khẽ cất giọng, phá tan cái khoảng lặng giữa hai người.
- Nếu xem Tuấn là một người bạn, Di có thể kể mọi chuyện với Tuấn mà. Dạo này, Di có vẻ khác trước lắm, ít cười hơn trước, ít đùa giỡn hơn. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Thật là mấy ngày nay trông Thiên Di khác hẳn. Hình ảnh một cô nhóc năng động, luôn nghịch ngợm đã mất đâu, giờ đây chỉ còn lại một cô nhóc với ánh mắt u buồn và chứa sự căm phẫn tột cùng.
Chuyện gì đã xảy ra thì chắc hẳn Minh Tuấn đã rõ như trở bàn tay rồi nhỉ? Vậy cậu hỏi thế có nghĩa gì chứ? Tỏ ra mình không biết gì? Tỏ ra mình là người vô tội?
Kể từ cái ngày hôm đó, Minh Tuấn đã không ngừng quan sát Thiên Di một cách âm thầm, lặng lẽ. Cậu muốn chứng minh, muốn kiểm chứng điều gì đó chăng?
Nhìn thấy gương mặt đáng yêu ngày một tiều tụy, Minh Tuân đau lòng khôn xiếc. Cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng này chút nào cả. Nếu cậu nhận ra sớm hơn, nhận ra rằng cậu không nên làm những chuyện ngu ngốc đó, nhận ra rằng cậu không nên mang thù hận trong mình… Thì có lẽ, bây giờ sóc con sẽ không như thế này.
Khuấy đều tách sữa mà Minh Tuấn vừa gọi cho mình một lúc, Thiên Di chậm rãi nâng tách nước lên để uống. Nhưng… có gì đó đắng nghẹn lại ở cổ họng, mùi vị ngọt ngào của sữa cũng chẳng thể áp đảo được vị đắng ngắt ấy.
Xoảng!
Thủy tinh lại vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Tách nước trên tay sóc con bỗng nhiên rơi xuống đất, sữa văng cả ra nền đất sạch sẽ. Nhìn Thiên Di không chớp mắt, Minh Tuấn sững người khi lại nhìn thấy cô nhóc rơi nước mắt.
Không biết đã bao nhiêu lần trong trường cậu nhìn thấy cảnh này rồi nữa. Cứ mãi nhìn Thiên Di khóc như thế chắc cậu sẽ chết mất. Nước mắt của cô cứ như kim nhọn đâm sâu vào trái tim cậu vậy. Thật sự rất đau!
- Di…
- Mình ghét anh ta, rất ghét anh ta. Mình hận là không thể nào giết chết anh ta. Tại sao chứ? Tại sao anh ta lại nhẫn tâm như vậy? Anh ta còn muốn mình phải khóc đến bao giờ nữa…
- …
- Vĩnh Khoa… Di rất hận cái tên đó…
Khóc nấc lên, sóc con căm phẫn nói, trong khi nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Cứ như con suối vỡ bờ, tràn vào đất liền.
- …
Chỉ biết ngồi lặng thin, Minh Tuấn đau khổ nhìn người con gái mình đã và đang yêu đậm sâu. Đáng ra cậu không nên làm như vậy! Cậu vẫn không thể nào trở thành con người tàn bạo được. Nhìn thấy cảnh Thiên Di rơi nước mắt vì Vĩnh Khoa, cuối cùng thì cậu đã hiểu. Rằng cậu đã hành động sai lệch… Ai lại đi làm cho người mình yêu phải khóc cơ chứ? Cậu đúng là đồ tồi!
Nhưng… phải đợi đến khi Thiên Di nhận ra thì… có kịp không? Liệu có đúng như những gì cậu đã nghe thấy và nghi hoặc tin tưởng?
- Vĩnh Kỳ... Chắc Tuấn biết anh Vĩnh Kỳ nhỉ?
Câu hỏi của Thiên Di như đánh mạnh vào tâm trạng Minh Tuấn, cậu không rời mắt khỏi cô nhóc, thoáng gật nhẹ đầu rồi chờ nghe những lời tiếp theo. Mong rằng… cậu đang nghĩ đúng…
- Vĩnh Khoa ác lắm… anh ấy ác lắm…Mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, anh ấy luôn tìm đến Vĩnh Kỳ. Anh ấy xem Di là con ngốc chắc? Làm sao mà Di không nhận ra cho được? Bọn họ tuy là song sinh nhưng khác nhau một trời một vực đó. Tuấn có tin không? Di có thể phân biệt hai người bọn họ chỉ trong thời gian ngắn…
Như có một luồng điện chạy xẹt ngang tâm trí Minh Tuấn, khiến cậu cảm thấy chới với rồi mau chóng tỉnh hẳn. Rút chân khỏi vũng lầy sa đọa, Minh Tuấn hếch môi hờ hững, nhìn Thiên Di với ánh mắt đượm buồn.
Cậu đã sai! Sai hoàn toàn khi… thách thức ai đó!
Cuối cùng thì Thiên Di cũng nhận ra Vĩnh Kỳ là người đang thế vai Vĩnh Khoa. Tại sao khi trước cậu lại không hề tin rằng đều này có thể xảy ra kia chứ? Tại sao cậu không nghĩ rằng sóc con có thể cảm nhận được yêu thương?
Cậu quả là kẻ ngốc! Kẻ cuồng si!
Đan xen hai tay vào nhau, Minh Tuấn chậm rãi gieo tia nhìn mơ hồ lên đôi mắt ngấn lệ rồi nhỏ giọng hỏi, âm vực trong giọng nói cứ như một bản giao hưởng dịu nhẹ, mang đến cảm giác chua xót cho người khác khi nghe.
- Nếu như anh ta… ý Tuấn là Vĩnh Khoa, nếu Vĩnh Khoa vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của Di, thì Di có mở lòng để tiếp nhận một tình yêu khác hay là sẽ mãi lưu giữa hình ảnh anh ta trong tim mình?
Trong vô thức, Thiên Di như không nghe rõ những gì Minh Tuấn vừa nói. Tai cô như ù đi khi những thanh từ được mài giũa nhọn như lưỡi giáo đâm thẳng vào tim mình.
Mà không… cô đang rất hận người con trai đó. Vậy… việc anh ta có biến mất vĩnh viễn