Duỗi thẳng chân, Minh Tuấn bước thật nhẹ trên đoạn đường phía trước. Ánh mặt trời chói chang rọi qua kẽ lá xanh um, xông thẳng xuống mặt đường nhựa.
Chợt, Minh Tuấn bỗng nhiên dừng bước, quay lại phía sau. Khẽ đưa tay ngoắc Thiên Di lại nơi mình đang đứng khi thoáng nhìn thấy chút u buồn vương trên gương mặt nhỏ nhắn, Minh Tuấn hếch môi, tạo một nụ cười nhẹ tênh.
- Di, lại đây!
Sau khi tạm biệt mọi người và chơi đùa một lúc khá lâu cùng nhóc con Thiên Vũ thì nụ cười trên môi Thiên Di dường như tắt hẳn. Rõ ràng Minh Tuấn thừa đọc được những gì Thiên Di đang nghĩ đến, nhưng cậu muốn cô tự chính mình thừa nhận. Thế mới công bằng. Cho cả hai. Cho một bí mật đã được cất giấu bấy lâu.
Theo như kịch bản thì lẽ ra, lúc này đây, Minh Tuấn sẽ dẫn Thiên Di đi đến một nơi nào đó mà cậu đã vạch sẵn ra trong đầu với mục đích kéo dài cuộc tìm kiếm của Vĩnh Khoa. Nhưng, có một lý do khiến Minh Tuấn thay đổi suy nghĩ về kịch bản đã được bày ra ấy. Cậu sẽ tiên phong lật ngược ván cờ. Chỉ để chuộc lỗi với một ai đó.
Dịch chuyển trên đoạn đường ngắn khi từ máy bay bước ra, cả Minh Tuấn và sóc con đều im lặng không nói gì. Không phải là không có gì để nói, mà là, họ cần một khoảng lặng. Để lắng lòng. Suy ngẫm.
Sau khi Thiên Di đã đến cạnh thì Minh Tuấn mới khẽ nhếch môi cười nhẹ. Nụ cười trong suốt dưới ánh nắng mặt trời rực cháy. Nụ cười như xóa tan mọi hận thù từ trước. Vĩnh viễn.
- Hãy đến nơi mà Di hiện đang muốn đến nhất! Xem như Tuấn tiễn Di đến đây thôi nhé!
Bất chợt, Thiên Di khẽ nâng mắt lên cao, chạm ngay tia nhìn bí hiểm của Minh Tuấn. Một cách khó hiểu, Thiên Di ngơ ngác hỏi lại :
- Ý Tuấn là?
- Đã về đến nhà rồi nên Tuấn sẽ tập trung vào việc nâng cao “tay nghề” của mình. Giờ thì tạm biệt Di nhé! Hãy nhớ, khi Tuấn gặp Di, trên gương mặt xinh xắn này phải luôn hiện diện nụ cười. Nụ cười của hạnh phúc.
Đặt một nụ hôn phớt lờ lên mái tóc đen láy đang tung bay trong gió, Minh Tuấn lại cười một cách khó hiểu rồi thủng thẳng bước đi. Hệt như không có gì vừa xảy ra.
Còn lại Thiên Di đứng đó với một tâm trạng khó hiểu.
Tít tít tít.
Chợt, chiếc điện thoại trong túi rung lên bần bật. Báo tin nhắn đến.
Lục lấy điện thoại, Thiên Di ngơ ngác nhìn dòng tin nhắn từ số máy của Minh Tuấn gửi đến. Dài ngoằn.
“Vợ yêu ơi, anh biết hiện giờ tâm trạng em rất buồn bực, về chuyện của anh, đúng chứ? Nhưng mà, em nè, nếu một người con trai, một người chồng thực sự yêu thương người con gái, người vợ của mình, thì hẳn là anh chàng ấy sẽ không ra đi mà không hề nhắn nhủ điều gì với vợ mình.
Và hẳn là, sẽ không bao giờ làm người yêu thương phải khóc. Vì, khi yêu, ai mà không muốn mang lại hạnh phúc cho đối phương. Em có cảm thấy mệt mỏi không? Mệt mỏi vì phải nghĩ nhiều và suy đoán lung tung? Mệt mỏi vì bị dày vò trong nước mắt? Mệt mỏi vì mọi thứ đang diễn ra? Với anh, em là một sóc thật mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không còn đủ sức để chóng chọi khi mọi thứ đã quá tải.
Từ bỏ luôn là quyết định không dễ dàng, và rất ít người có thể làm được điều đó. Khi không hạnh phúc, bên nhau mà cứ dày vò, đau khổ thì sao không buông tay nhau ra. Để không phải cắn rứt và cho rằng mình đã sai ngay từ lúc khởi đầu? Có lẽ, duyên của em và anh đã hết.
Có lẽ, số mệnh đã đùa chúng ta quá lâu. Vậy thì, tại sao không tự giải thoát cho nhau, để em không phải khóc khi không biết rằng chuyện gì đang diễn ra quanh mình?
Em biết không, khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi dài trên gương mặt đáng yêu của em. Anh rất đau! Điều đó làm anh cảm thấy mình thật tồi tệ. Thật sự rất tồi tệ khi mà cứ mãi làm em phải khóc như thế!
Anh biết, giờ em đang rất ghét và hận anh. Vì anh là người có lỗi.
Sẽ có một ngày, anh sẽ xuất hiện trở lại và giải thích tất cả mọi chuyện cho em dù cho có nhận được sự tha thứ của em hay không!
Nếu muốn, em hãy đi đâu đó cho thư thả. Minh Tuấn sẽ là người đi cùng em, vợ nhé?Vì có Minh Tuấn, sự an toàn của em sẽ được đảm bảo. Anh sẽ bớt lo hơn…”
Cái gì thế này?
Nhíu chặt đôi mày thanh mảnh, Thiên Di lướt mắt thật kĩ qua những dòng chữ nhỏ nhắn trên màn hình điện thoại. Nếu cô nhớ không lầm thì dường như những câu từ trong đoạn tin nhắn này khá quen thuộc. Nhưng, làm thế nào mà Minh Tuấn lại gọi cô là vợ?
Vô lí thật!
Tít tít tít.
Trong khi Thiên Di vẫn còn ngơ ngác nhìn chầm chầm vào màn hình điện thoại thì một tin nhắn nữa lại được gửi đến từ số Minh Tuấn, với nội dung :
“Tin nhắn đó Tuấn đã lưu rất lâu. Chỉ chờ đến ngày hôm nay để gửi nó cho Di. Thật ra, đó mới là nguyên văn thật sự của dòng tin khi trước Tuấn gửi cho Di. Hẳn là Di đã đoán được ai là người viết nó, đúng không nào? Còn bây giờ, hãy trở lại với chính mình và làm những việc nên làm đi nhé! Chúc Di may mắn!”
Gì thế này?
Ngẩng người, Thiên Di ngơ ngơ ngác ngác nhìn vào màn hình điện thoại đang rực sáng dưới ánh nắng vàng rực cùng những con chữ khó hiểu không ngừng ào ạt xông đến tâm trí cô lúc này.
Lúc này, tâm trạng Thiên Di cứ như đang đứng bên bờ vực thẳm. Một nửa muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh bằng cách bước đến phía trước một bước. Nửa kia thì lại thoi thúc cô quay đầu lại và guồng chân chạy thật nhanh đến… Mà đến đâu cơ chứ? Rõ rằng Vĩnh Khoa đã biến đâu mất, thế thì cô nên chạy đến đâu để tìm gặp cậu?
Chuyện lần này, rõ ràng là Trương Vĩnh Khoa sai trước. Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn là kẻ phạm tội không đáng được tha thứ vì đã biến mất trong âm thầm, khiến Thiên Di lại một lần nữa tiêu tốn nước mắt vì cậu.
Đồ đáng ghét! Nước mắt của cô nhóc đâu phải vô giá mà cứ cho không cậu mãi?