Tối đến, Chu Vận gọi điện thoại video về kiểm tra xem hôm nay hai ba con thế nào. Từ Kiến Minh không dám để vợ biết chuyện mình đi xã giao nên chỉ nói là ở nhà với con gái cả ngày, không đi đâu cả, cơm tối ăn ở quán ăn trong khu chung cư.
Chu Vận không nghi ngờ gì, vội vàng hàn huyên với chồng mấy câu rồi dồn sự chú ý sang cho con gái.
Bên đầu bên kia, tiệc mừng thọ của ông cậu của Từ Tri Tuế vừa mới kết thúc, cả nhà đang hết sức rôm rả. Chu Vận gọi toàn bộ họ hàng lại để Từ Tri Tuế chào hỏi người lớn qua màn hình máy tính. Cô bị động chịu đựng một loạt các câu hỏi tra khảo của các dì khiến da đầu cô tê rần, lúng túng tới mức vội vàng kiếm cớ kết thúc cuộc gọi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày sau đó, Từ Tri Tuế chỉ rúc mình trong nhà làm bài tập bù. Từ Kiến Minh nhờ bạn bè xin được đề thi môn Lý của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm B, bắt cô phải nghiên cứu thật cẩn thận.
Trong lúc làm bài, cô treo nick QQ trên máy tính.
Hồi đó vẫn còn chưa có WeChat nên bạn bè chủ yếu liên lạc với nhau bằng QQ, nuôi thú, trộm rau, tranh chỗ đậu xe* đều là những chủ đề nói chuyện phổ biến của đám học sinh. Trái lại, sau này lớn lên đi làm, phần mềm này chỉ còn ý nghĩa là công cụ trao đổi tài liệu đối với “người làm công” và để chơi game.
*Nuôi thú, trộm rau và tranh chỗ đậu xe đều là các minigame trên QQ từng rất được ưa chuộng đối với thế hệ 8X và 9X ở Trung Quốc nhưng khi thế hệ này trưởng thành, các game này cũng bị “thất sủng”, game nuôi thú đã bị khai tử vào năm 2018.
Nhóm của lớp chốc chốc lại nhảy tin nhắn mới, có người hỏi bài tập, có người khoe ảnh đi du lịch nhân dịp Quốc khánh, nói dăm ba chuyện phiếm, thỉnh thoảng Từ Tri Tuế vẫn nhắn lại mấy câu, lúc rảnh rỗi còn đi lướt QZone.
Tần Di đã tới triển lãm manga - anime trong truyền thuyết, đăng hàng trăm ảnh lên Qzone. Từ Tri Tuế nhấp vào xem, phát hiện ra cô ấy chụp mỗi nhân vật không dưới chục tấm, dù có cẩn thận nhìn kỹ cũng không hề phát hiện ra giữa những tấm ảnh này có gì khác nhau.
Cô vừa mới thoát ra khỏi Qzone của Tần Di thì Tần Di đã nhìn thấy lịch sử ghé thăm của cô, lập tức oanh tạc tin nhắn cho cô, hỏi xem mấy hôm nay cô thế nào, có tiến triển gì với Kỳ Nhiên hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Tri Tuế khéo léo né tránh câu hỏi của cô ấy, quay qua hỏi xem cô ấy có thời gian đi cùng cô tới chùa Linh Tế ở ngoại ô không. Vừa hay Tần Di đang không muốn ở nhà nghe mẹ càm ràm nên lập tức đồng ý, hai người hẹn nhau sáng mai gặp nhau ở bến xe buýt.
Chùa Linh Tế là một ngôi chùa nằm trên núi sâu ở vùng ngoại ô phía tây thành phố, chùa xây dựa lưng vào núi, có bề dày lịch sử ngàn năm, là một trong những ngôi chùa nổi tiếng nhất ở thủ đô. Bình thường, có rất đông người tới đây cầu phúc, hiện đang là mùa cao điểm du lịch nên thiện nam tín nữ tới đây đông như mắc cửi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai cô gái cố ý dậy thật sớm, không ngờ tới lúc tới được chỗ mua vé cáp treo thì các du khách đã xếp được một hàng dài. Với tốc độ này thì e là tới tận trưa cũng không thể lên được tới đỉnh núi, Từ Tri Tuế và Tần Di bàn nhau, quyết định cuốc bộ lên núi.
Hiện tại đang đúng mùa để lên núi ngắm cảnh, lá cây đỏ như lửa, nước suối chảy róc rách, hương cỏ xanh và đất bùn hòa quyện với nhau trong gió. Hai cô gái giẫm lên từng bậc thang phủ lá rụng leo lên trên, đường đi dài dằng dặc, dường như đi mãi không tới được đích.
Sau khi buộc phải ngồi xuống nghỉ lần thứ hai mươi tám, Tần Di kiệt sức, ngồi trên thềm đá thở hổn hển: “Lạ thật đấy, sao một thiếu nữ xinh đẹp sinh ra sau thời Trung Quốc đổi mới, được tiếp nhận giáo dục chất lượng cao như cậu lại không tin khoa học mà đi tin quỷ thần, nổi hứng chạy tới ngôi chùa này bái Phật làm gì chứ?”
Từ Tri Tuế cũng đã khá mệt, cô lấy chai nước trong túi ra, ngồi cạnh Tần Di nghỉ ngơi.
“Không đến mức là tín ngưỡng nhưng mà đôi khi gặp phải tình huống khó khăn mà khoa học không giải quyết được thì đi chùa để tạm thời được an ủi về mặt tâm lý, cậu cứ coi như là đi rèn luyện sức khỏe đi.”
Tần Di nhận ra sự buồn bã trong lời cô nói, cô ấy nhíu mày hỏi: “Cậu gặp phải chuyện gì à?”
“Không.” Từ Tri Tuế thở dài một tiếng: “Không phải là tớ, mà là Kỳ Nhiên.”
Tuy cô không tiện nói nhiều về việc nhà của bạn nam cùng lớp nhưng chỉ nói đến đây thôi, Tần Di vẫn đoán ra được bảy, tám phần, chắc là bệnh tình của mẹ Kỳ Nhiên trở nặng.
Cô ấy xoa bắp chân nhức mỏi, lấy lại sức: “Đi nào, chỉ là leo núi thôi mà, chị đây coi như đi giảm cân vậy!”
Từ Tri Tuế ngẩng đầu mỉm cười, duỗi tay về phía cô ấy, Tần Di tiện tay kéo cô, hai người sóng vai nhau đi tiếp.
Ở cổng chùa Linh Tế có một hồ nước nuôi đầy cá vàng đỏ rực, khiến ngôi chùa cổ trong núi sâu này trở nên sinh động, giàu sức sống.
Từ Tri Tuế mua một bó hương ở cửa ra vào, chia cho Tần Di vài que rồi châm hương bên ngoài điện thờ, cắm hương vào lư hương.
Trong chùa có không dưới mười tòa bảo điện lớn nhỏ, hai người không hiểu gì về sự huyền diệu của chúng nên cứ đi theo dòng người lần lượt bái từng điện thờ một.
Lúc tới điện thờ Văn Thù Bồ Tát, Tần Di nghe thấy cụ già đi bên cạnh nói rằng vị Bồ Tát này phù hộ đỗ đạt, mắt lập tức sáng lên, bỏ ngay một nắm tiền vào hòm công đức, thành kính dập đầu ba lần trước mặt Bồ Tát.
Từ Tri Tuế bước vào điện Tam Bảo, nghe nói bùa bình an ở nơi này rất linh nghiệm, từng được trụ trì của chùa niệm kinh ban phước nên cô xếp hàng rất lâu, tốn gần nửa tháng tiền tiêu vặt mới xin được một lá bùa cho Thư Tĩnh.
Ở một góc khác, Bùi Tử Dập và Tống Nghiên cũng ngồi xe cáp treo lên núi, hai người tùy ý đi dạo trong chùa, bỗng nhiên trông thấy hai bóng người quen đi từ trong điện ra.
Sắc mặt của Bùi Tử Dập lập tức trở nên là lạ, cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đậu má, sao cậu ta lại ở đây?”
“Ai cơ?” Tống Nghiên quay đầu, nhìn ngó chung quanh.
“Bạn cùng bàn của tôi.” Bùi Tử Dập tức giận trừng mắt nhìn Tống Nghiên: “Có phải cậu lén lút nói cho cậu ta biết chuyện bọn mình tới đây chơi không?”
Tống Nghiên vừa vô tội vừa bất đắc dĩ, lườm cháy mắt đáp trả: “Tôi đâu có rảnh vậy.”
“Vậy thì chắc chắn là do Tưởng Hạo to mồm rồi, ngoài cậu ta ra thì không còn ai biết nữa.”
Tống Nghiên cười “ha ha” hai tiếng: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Bùi Tử Dập nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng gọi mấy cậu ta tới đây nhé, tôi đã có quá nhiều người theo đuổi ở trường rồi, đừng để nợ đào hoa làm người ta đau đầu dây dưa sang cả tận ngày nghỉ...”
Bùi Tử Dập còn chưa nói xong, Tống Nghiên đã gọi to, vẫy tay với cô gái đang ngồi nghỉ dưới gốc đa: “Từ Tri Tuế!”
Bùi Tử Dập: “... Tuyệt giao đi.”
Từ Tri Tuế nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, trông thấy hai học sinh nam, cô bèn huých khuỷu tay gọi Tần Di đang mải nghiên cứu đường xuống núi, ra hiệu cô ấy nhìn xem đằng kia.
Tần Di vui vẻ ra mặt, không ngờ tới đây lại gặp được bạn học, không chút nghĩ ngợi, lập tức kéo tay Từ Tri Tuế, rảo bước đi lại chỗ bọn họ.
Bùi Tử Dập thì thầm vào tai Tống Nghiên, nghe như tiếng muỗi vo ve: “Tôi nghĩ chắc chắn là cậu ta hỏi dò được ai đó, biết chuyện hôm nay bọn mình định tới đây nên cố ý đi theo, định bụng dàn cảnh tình cờ gặp gỡ. Chậc chậc, đúng là