“Hội trưởng?” Thẩm Nhu hô một tiếng, cẩn thận bê chén mì đi qua.
Người đàn ông giật giật khóe môi, dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, nhận lấy bát mì trong tay Thẩm Nhu.
Có chút nóng, nhưng vẫn còn trong phạm vi Tư Minh Cẩm bê được.
Anh xoay người đi tới bên bàn ăn, làm bộ như không có việc gì, đưa lưng về phía Thẩm Nhu lại lặng lẽ thở ra.
…Hai người vừa ăn mì xong, điện thoại Tư Minh Cẩm đã vang lên.
Thẩm Nhu thấy anh đi nghe điện thoại, lập tức yên lặng thu dọn bàn ăn sạch sẽ.
Cửa phòng mở ra, Tư Minh Cẩm ở hành lang cùng thợ mở khóa.
Thẩm Nhu thu thập xong phòng bếp, rửa tay xong đi ra cửa quan sát thợ mở khóa làm việc.
Rất nhanh, cửa đã mở.
Tư Minh Cẩm trả tiền, sau đó vô cùng lễ độ tiễn người thợ vào thang máy.
Toàn bộ quá trình Thẩm Nhu đều ở cạnh anh, trong lòng cô suy nghĩ, dù sao đêm nay cũng coi như cô trả ân tình anh giúp cô thuê phòng.
Sau này không ai nợ ai nữa.
Đúng lúc suy tư, Tư Minh Cẩm lại dừng trước cửa phòng cô, “Trước cậu nói muốn từ chức?”Thẩm Nhu hoàn hồn, thành thật gật đầu, không nghĩ tới Tư Minh Cẩm lại nhắc tới chuyện này.
“Có công việc mới rồi sao?” Anh hỏi.
Hai tay Tư Minh Cẩm nhét trong túi quần, dáng vẻ cao lớn đứng trước mặt Thẩm Nhu.
Cửa phòng cách vách đã mở, Tư Minh Cẩm lại không sốt ruột về nhà.
Cứ đứng ở hành lang nói chuyện với Thẩm Nhu.
Thẩm Nhu nhìn gương mặt anh ủ rũ, nhiều lần muốn hỏi lại không xem anh muốn về nghỉ ngơi trước không.
Nhưng lời đến bên miệng lại bị lý trí kéo về.
Cô sợ Tư Minh Cẩm hiểu lầm mình quan tâm quá mức tới anh là do ý nghĩ gì đó không an phận.
Cho nên anh hỏi gì thì cô ngoan ngoãn trả lời câu đó.
Hai người duy trì hình thức hỏi đáp gần nửa giờ.
Gió từ cửa sổ cuối hành lang thổi tới, ý lạnh xâm nhập cả người Thẩm Nhu, hại cô run rẩy một chút, theo bản năng ôm lấy cánh tay.
Tư Minh Cẩm thấy thế, bỏ đi suy nghĩ tiếp tục đổi đề tài, cười nói, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi.
”Thẩm Nhu nghe anh nói vậy, lập tức trả lời lại, “Được.
”Sau đó nghĩ tới điều gì, cô chạy vào phòng mang túi công văn ra cho Tư Minh Cẩm, “Hội trưởng ngủ ngon.
”Khóe môi ngươi đàn ông cong cong, “Ngủ ngon.
”Thẩm Nhu nhìn theo anh vào phòng cách vách, lúc này mới lui về phòng khóa cửa lại.
Đây là đêm đầu tiên cô ở riêng, giống như Thẩm Hậu nói phải cảnh giác một chút, dù cho việc bảo an ở Sơn Thủy Nhất Sắc rất tốt.
Không biết có phải là lạ giường hay không, đêm nay Thẩm Nhu lăn lộn khó ngủ.
Tỉnh táo tới hơn một giờ sáng mới dần mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thế nên hôm sau cô tỉnh lại đã là giữa trưa.
Ngoài cửa trời xanh thẳm, ánh nắng dịu dàng bị ngăn cách bởi tầng mây.
Thẩm Nhu rời giường rửa mặt, nấu chút sủi cảo ăn sau đó thu thập một chút, cầm lấy đơn từ chức tối qua vừa soạn ra ngoài.
…Công ty hôn lễ Giai Ngẫu Thiên Thành.
Thẩm Nhu đến công ty đã là lúc nghỉ trưa.
Tần Lăng đang thảo luận về thị trường son môi với thợ trang điểm lần trước trang điểm giúp cô.
Lơ đãng nhìn thấy Thẩm Nhu bước ra từ thang mấy, Tần Lăng lập tức vui vẻ chạy tới.
“Sư phụ! Sao chị lại tới công ty?”“Nghỉ ngơi xong rồi chuẩn bị trở lại làm sao?”Tần Lăng vừa nghĩ tới Thẩm Nhu chuẩn bị quay về, lập tức hưng phấn trở lại.
Trời mới biết khoảng thời gian này không có Thẩm Nhu, cô khổ sở đến mức nào.
Có vài khách hàng yêu cầu kì lạ, tính tình còn xảo quyệt khiến cô không chống đỡ nổi, chỉ ngóng trông ngày Thẩm Nhu quay vềNhưng Tần Lăng không ngờ tới, Thẩm Nhu đến để từ chức.
Một phong thư từ chức đột nhiên đưa tới trước mắt Tần Lăng, dừng lại vài giây sau đó được thu hồi.
Tần Lăng, “…”Sư phụ muốn từ chối?Chuyện này… quá đột ngột rồi.
“Sư phụ, chị đi rồi em phải làm sao?” Tần Lăng vào công ty chính là vì Thẩm Nhu.
Ngay từ đầu cô đã là trợ lý của Thẩm Nhu, Thẩm Nhu kiên nhẫn dạy bảo cô, một chút cũng không kêu than.
Tần Lăng cảm giác mình nên gọi cô một tiếng sư phụ cũng không đủ với những gì cô đã dạy mình.
Sau này, tiếng gọi sư phụ kéo dài tới bây giờ.
Tần Lăng đã hình thành thói quen đi theo bên người Thẩm Nhu, làm cánh tay phải của cô, bây giờ Thẩm Nhu muốn đi, cô cảm giác mình ở lại Giai Ngẫu Thiên Thành cũng không có ý nghĩa gì.
Thẩm Nhu liếc cô một cái, bước chân ngừng lại, “Chờ chị đi, em chính là người lên kế hoạch chính cho hôn lễ rồi.
”“Trách nhiệm to lớn, nhất định phải cố gắng.
”Tần Lăng khóc không ra nước mắt, “Em không muốn… nếu chị đi em cũng đi.
”Thẩm Nhu dở khóc dở cười, nếu như là trước đây, nói không chừng cô sẽ vì Tần Lăng mà miễn cưỡng ở lại.
Nhưng bây giờ cô đã không phải là Thẩm Nhu của trước đây.
Nếu đã quyết định từ nay về sau sống vì chính mình, tất nhiên phải chọn cách sống vui vẻ nhất.
Nói đến cùng, quyền quyết định của công ty vẫn ở trong tay Trần Thục Ngọc.
Thư từ chức của cô tất nhiên là phải đưa cho bà.
Ban đầu cô còn cho rằng bà sẽ giống như Tần Lăng, nói gì đó giữ cô lại, không nghĩ tới bà lại sảng kɧօáϊ ký tên.
“Tiểu Nhu, dì chúc con tiền đồ như gấm.
”Trần Thục Ngọc biết, Thẩm Nhu là một nhà thiết kế hôn lễ xuất sắc.
Dù sao Giai Ngẫu Thiên Thành cũng chỉ là một công ty nhỏ trong vòng không chút danh tiếng gì, điều này cũng khiến Thẩm Nhu ở đây là danh tài không được trọng dụng.
Nếu Thẩm Nhu đã lựa chọn con đường của mình, tất nhiên Trần Thục Ngọc sẽ không ngăn cản cô.
Thẩm Nhu nói cảm ơn, ra khỏi văn phòng Trần Thục Ngọc cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tâm tình cô rất tốt, quyết định trước khi đi sẽ mời mọi người trong công ty ăn một bữa cơm ngay tối nay.
Mọi người biết Thẩm Nhu muốn đi vô cùng luyến tiếc, một số ít cũng chúc cô tiền đồ như gấm, tương lai có thể trở thành một người nổi danh.
Thẩm Nhu nhờ Tần Lăng giúp mình đếm người rồi đặt bàn ở nhà hàng gần đó, từ trêи xuống dưới Giai Ngẫu Thiên Thành cũng 40-50 người, cũng phải đặt bốn năm phòng mới ngồi được hết.
Lúc này ví Thẩm Nhu như muốn xuất huyết, nhưng cô rất vui vẻ.
Ngay ngày mai thôi, cuộc sống mới của cô sẽ thật sự bắt đầu.
…Sau khi Thẩm Nhu rời đi, Giang Trì Ý mới tới công ty.
Đáng ra hôm nay anh ta ở nhà nghỉ ngơi, tối qua uống nhiều rượu, bây giờ đầu còn hơi đau.
Nhưng Trần Thục Ngọc gửi hình ảnh cho anh, là đơn từ chức của Thẩm Nhu.
Cho nên Giang Trì Ý vội vàng chạy tới.
Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ, thậm chí còn không kịp thu thập bản thân, dáng vẻ chật vật.
Giang Trì Ý đến công ty, trực tiếp chạy tới văn phòng của mẹ mình.
“Mẹ, Thẩm Nhu đâu?”Người đàn ông nhíu mày, giọng điệu gấp gáp.
Ngược lại, Trần Thục Ngọc bình tĩnh hơn nhiều.
Bà cũng không thèm ngẩng đầu, ném đơn từ chức của Thẩm Nhu cho anh, giọng điệu cứng rắn, “Con tự xem đi.
”Giang Trì Ý không để ý tới giọng điệu không vui của bà, vội vàng mở ra xem.
Đúng là bút tích của Thẩm Nhu, nội dung vô cùng ngắn gọn, chỉ nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Hơn nữa quan trọng là, phía dưới còn có chữ kí của Trần Thục Ngọc.
“Mẹ!” Giang Trì Ý nhíu chặt lông mày hơn, “Vì sao mẹ lại kí tên?”Động tác cầm bút trong tay bà ngừng lại, không kiên nhẫn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Giang Trì Ý, “Vì sao à? Con nói xem?”“Tiểu Nhu nói con bé mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, mẹ còn có thể ép buộc con bé ở lại sao?”Giang Trì Ý nắm chặt tay thành đấm, một lúc sau mới không cam lòng mở miện, “Mẹ để cô ấy nghỉ ngơi vài ngày không được sao? Mệt mỏi muốn từ chức là cái lý do gì chứ?”“Giang Trì Ý!” Trần Thục Ngọc đập tay xuống bàn, “Mẹ còn chưa chết đâu! Chuyện của công ty chưa đến lượt con làm chủ!!!”Người đàn ông im lặng, cố gắng đè nén lại tính tình của mình.
Anh đương nhiên biết không thể giữ lại Thẩm Nhu được, nhưng tâm tình lại không cam lòng, chính là có chút tức giận.
“Con và Tiểu Nhu đã không có bất cứ quan hệ gì nữa, con bé từ chức, con cũng không thể xen vào.
” Trần Thục Ngọc lạnh giọng, tiếp tục bày ra gương mặt thối cho Giang Trì Ý xem, “Cút về đi.
”Giang Trì Ý xiết chặt đơn từ chức trong tay.
Cuối cùng anh ta cũng không nói thêm điều gì, quay người ra khỏi văn phòng.
Trước khi đi, anh ta còn hung hăng đấm lên cửa một cái.
Động tĩnh vô cùng lớn hấp dẫn ánh mắt của đồng nghiệp bên ngoài.
Trong đó bao gồm cả nhân viên trang điểm trước đó của Thẩm Nhu – Hứa Yên Nhiên.
Vừa nghĩ tới lúc ấy Thẩm Nhu nhận được hình ảnh ghê tởm kia, Hứa Yên Nhiên không nhịn được cười lạnh một tiếng với Giang Trì Ý.
Lúc người đàn ông kia đi ngang qua cô và đồng nghiệp, cô còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Đáng đời.
”Đồng nghiệp cũng thở dài, giọng điệu đồng tình, “Giang phó tổng cũng thật đáng thương.
”Hứa Yên Nhiên vốn không muốn nói tiếp, ai ngờ người kia còn lôi kéo cô nói chuyện, “Người đẹp à, cô nói xem, Thẩm Nhu có phải không biết điều tí nào không?”“Cả nhà Giang tổng đối với cô ấy tốt như thế, vậy mà khiến cả nhà người ta mất mặt trong hôn lễ.
”“Cũng may cô ấy vẫn biết tự hiểu mình, còn biết từ chức.
”Hứa Yên Nhiên nghe không nổi nữa, liếc đồng nghiệp bên cạnh, “Cô đừng nói vớ vẩn nữa.
”“Rõ ràng là bản thân Giang phó tổng tự mình làm loạn, liên qua gì tới chị Tiểu Nhu chứ?!”Người kia bối rối, lúc sau ngửi thấy hương vị bát quái, quấn lấy Hứa Yên Nhiên hỏi sâu câu chuyện.
Hứa Yên Nhiên bị hỏi đến phiền, lúc tới phòng trà lập tức kể chuyện ảnh chụp cho cô ta.
Rất nhanh chuyện này truyền tới tai Giang Trì Ý.
Lúc ấy anh ta còn đang thong thả bước trong phòng làm việc.
Hai tay chống nạnh, bước chân vội vàng, vẻ mặt có chút khó chịu.
Thư ký vào cửa đưa tài liệu cho anh ta, thuận tiện nói tin tức đang lan truyền trong công ty.
Lúc ấy Giang Trì Ý ngây ngẩn cả người, phản ứng một lúc lâu mới ý thức được người phụ nữ trong lời đồn là Cố Thiến.
Nhưng anh ta và Cố Thiến vô cùng trong sạch.
Giang Trì Ý nhíu mày, ban đầu còn nghĩ đây là do Thẩm Nhu tự mình tẩy trắng.
Nhưng trước khi tan làm, anh ta tìm tới Hứa Yên Nhiên và Tần Lăng nói chuyện, hàn huyên vài câu.
Từ chỗ hai người, Giang Trì Ý lấy được thông tin phán đoán, buổi sáng hôm đó Thẩm Nhu nhận được ảnh giường chiếu của anh ta và Cố Thiến là sự thật.
Cho nên… Thẩm Nhu vì ảnh chụp nên mới muốn hủy bỏ hôn lễ?…Bảy rưỡi tối, hầu hết nhân viên ở Giai Ngẫu Thiên Thành đều tụ tập ở quán lẩu Thuần Viên.
Thẩm Nhu mời khách, Tần Lăng giúp cô hẹn mọi người, chọn một nhã gian có thể chứa bốn bàn người ăn.
Trần Thục Ngọc chưa