Gió đêm nhẹ thổi, một con bọ rùa đậu lên ống tay áo Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu hồi thần, ánh mắt dừng trêи tay áo anh, nội tâm giãy dụa một hồi lâu, cuối cùng cô bước lên một bước, dùng tay hất con bọ đi.
Không biết nó rơi xuống mặt đất hay đã bay đi, ánh sáng quá mờ làm Thẩm Nhu không thấy rõ.
Hành động của cô khiến cả người Tư Minh Cẩm cứng lại, gian nan ổn định biểu tình trêи mặt, môi mỏng mím lại thở khẽ.
Xung quanh vô cùng yên lặng, Thẩm Nhu ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Thấy khuôn mặt anh có vẻ căng thẳng, cô cười khan hai tiếng, “Chuyện đó… vừa rồi có một con bọ đậu trêи tay áo cậu.
”Cô giải thích xong, lùi lại một bước duy trì khoảng cách với Tư Minh Cẩm, trong lòng cô cũng có chút hoảng sợ vì lời nói của Tô Mi trước khi đi.
Nếu… nếu cô không hiểu sai, thì ý của Tô Mi chính là, cô là người trong lòng của Tư Minh Cẩm? Là ý này sao?Suy nghĩ vừa chợt lóe lên lập tức bị Thẩm Nhu bỏ đi.
Cô cũng không tin Tư Minh Cẩm thích cô.
Nhất định là nghe lầm rồi! Nếu không thì chính là Tô Mi hiểu sai rồi!Nhất định là vậy.
Hai tay Thẩm Nhu nắm chặt thành đấm, cố gắng khắc chế bản thân không được tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh.
…Không khí có chút kì lạ.
Một lúc sau Tư Minh Cẩm cũng không lên tiếng.
Thẩm Nhu cúi đầu không dám nhìn anh.
Một hồi lâu sau, cô mới lấy một chai soda trong túi đưa cho Tư Minh Cẩm, “Mua, mua nước cho cậu này.
”“Chúng ta về thôi.
”Thẩm Nhu dứt lời, cúi đầu đi về phía trước, cũng mặc kệ Tư Minh Cẩm có đuổi kịp hay không.
Bước chân của cô rất nhanh, cứ như đà điểu cúi đầu chạy trốn.
Hầu kết Tư Minh Cẩm chuyển động, đầu ngón tay xiết chặt chai soda, hậu tri hậu giác xoay người.
Nhìn bóng lưng Thẩm Nhu càng lúc càng xa, anh chớp mắt suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Trước khi cô vào cửa tiểu khu, Tư Minh Cẩm gọi cô lại.
Giọng nói vừa trầm thấp vừa nặng nề, Thẩm Nhu như bị định thân, hai chân đứng vững vàng.
Nhưng cô không quay đầu lại, chớp mắt một cái, trái tim đập rộn ràng, cảm giác như sắp ngất.
Cô cố gắng đè nén, hô hấp theo tiếng bước chân của người đàn ông mà càng trở nên gấp rút.
Cuối cùng, Tư Minh Cẩm dừng lại sau lưng cô.
Anh nghiêng người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thẩm Nhu.
Lực đạo không nặng nhưng nhiệt độ nóng bỏng truyền tới từ đầu ngón tay anh khiến Thẩm Nhu cảm thấy trái tim run rẩy.
Thẩm Nhu cố nén xúc động rút tay về, cắn môi.
Phía sau, Tư Minh Cẩm đã tới sát cô một chút, nhưng lại không dám tiến lên.
Anh gian nan mở miệng, “Tôi…”Tư Minh Cẩm muốn nói lại thôi.
Anh muốn nói cho Thẩm Nhu biết, vừa rồi không phải cố ý khiến Tô Mi khóc.
Còn muốn hỏi Thẩm Nhu có nghe thấy những lời Tô Mi nói vừa rồi không.
Nhưng Tư Minh Cẩm nghĩ lại, nhất định là Thẩm Nhu nghe thấy hết rồi, cô không phải kẻ điếc, cũng không phải kẻ ngốc.
Cho nên anh cũng không hỏi cô những vấn đề ngốc nghếch kia.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
”Tư Minh Cẩm nghĩ, nếu mọi chuyện đã đến nước này, mọi tâm ý của anh đã bị Thẩm Nhu biết được, vậy thì dứt khoát thoải mái một lần nói hết tâm tư của mình cho cô biết.
Nói với Thẩm Nhu, anh thích cô, vẫn luôn thích cô.
Tư Minh Cẩm cảm thấy như sự bình tĩnh và lý trí hàng ngày của mình đã biến mất, trong lòng có một cây đuốc thiêu đốt toàn bộ, khuyến khích anh bày tỏ với Thẩm Nhu.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Tư Minh Cẩm ngày càng thêm sức.
Cô khẩn trương xoay người nhìn về ánh mắt anh, cũng mơ hồ không biết, chỉ cảm thấy hoảng sợ, nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức cúi đầu.
Cánh tay còn lại siết chặt góc áo, Thẩm Nhu kiên trì cười, “Có chuyện gì vậy?”Dứt lời, cô lập tức hối hận.
Đáng ra cô không nên hỏi, phải nói mình mệt mỏi, sau đó rút tay ra đi một mạch về nhà, nhưng bây giờ lời đã nói ra, Thẩm Nhu chỉ có thể liều mạng cắn môi.
Tư Minh Cẩm nghe được câu hỏi có lệ của cô, hơi mơ màng, tâm trạng nóng nảy bất an dần yên tĩnh lại, hơn nữa lý trí cũng có dấu hiệu quay trở lại.
Quan trọng là, anh nhìn rõ vẻ bất an và khủng hoảng trêи mặt cô.
Cho nên, thật ra chuyện gì cô cũng biết đúng không?Bởi vì lời nói của Tô Mi mà đoán được tâm ý của anh với cô, vì vậy mới bất an hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.
Tư Minh Cẩm trầm mặc.
Anh không hề nghĩ đến tâm ý của mình đối với Thẩm Nhu sẽ tạo cho cô áp lực lớn đến vậy, khiến cô bất an đến thế.
…Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bỗng nhiên Thẩm Nhu cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô thả lỏng, cuối cùng, Tư Minh Cẩm rút tay về.
Thẩm Nhu rõ ràng cảm nhận được nơi bị anh nắm lấy dần dần mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo.
Một tay còn lại đang nắm góc áo của cô không tự giác cầm chặt vào nơi Tư Minh Cẩm vừa nắm lấy.
Thật ra Thẩm Nhu mơ hồ đoán được Tư Minh Cẩm muốn nói gì với mình.
Cô cũng biết, những lời Tô Mi nói tám phần là sự thật.
Lừa mình dối người là không thể.
Cho nên vừa rồi cô vẫn luôn nghĩ, nếu Tư Minh Cẩm thật sự tỏ tình thì cô phải làm gì?Đồng ý hay từ chối?Dù sao đó cũng là Tư Minh Cẩm.
Nếu từ chối anh thì có vẻ cô là người không biết tốt xấu đúng không?Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, Thẩm Nhu cảm giác tình cảm của mình với Tư Minh Cẩm cũng không phải tình cảm nam nữ, mà giống như là… ngưỡng mộ?Cảm giác như làm trái lương tâm mình và Tư Minh Cẩm thì cô giống như tra nữ vậy.
Cho nên Thẩm Nhu đang rất phiền toái, không biết nên đáp lại Tư Minh Cẩm thế nào.
Nhưng bây giờ Tư Minh Cẩm đã buông lỏng tay cô ra, hay là nói, anh cũng không tính đề cập lại lời vừa rồi của Tô Mi?Ngay lúc Thẩm Nhu suy đoán lung tung, phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp của người đàn ông khàn khàn, “Cậu lên đi.
”“Nghỉ ngơi sớm một chút.
”Thẩm Nhu cứng người, có chút kinh ngạc.
Vô cùng kinh ngạc, cô thật thà gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, bước chân vội vàng.
…Sau khi Thẩm Nhu đào tẩu, Tư Minh Cẩm cúi mặt xuống.
Anh cất bàn tay vừa rồi nắm lấy tay cô vào trong túi áo, thở dài một tiếng.
Cũng may đã lấy lại lý trí sớm, không xúc động mà bày tỏ với cô.
Dù sao thì Thẩm Nhu cũng mới thoát ra khỏi một đoạn tình cảm, miệng vết thương trong lòng cô còn chưa kết vảy, sao có