Editor + Beta: Tiểu Hy.
Năm 1997, thành phố R sắp sửa nghênh đón một trận mưa to. Màn trời một mảnh xám xịt, tiếng sấm rền kéo đến thê lương.
Một đám trẻ con tám chín tuổi đứng dưới mái hiên, thất kinh nhìn vào trong đại viện.
“Tao bảo mày phạm lỗi là phạm lỗi. Làm vỡ nhiều chén như vậy, ông đây xem thằng nhãi ranh như mày lần sau còn dám không?!” Thập niên 90 trong đại viện là những bụi mận gai xanh um, ông chủ cửa hàng tạp hóa Trịnh Xuân là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi. Lão chiết một cây thô nhất trong bụi mận gai, hung hăng quật từng phát lên cậu thiếu niên đang co quắp trên mặt đất.
Cậu thiếu niên hai tay che đầu, chôn mặt dưới cánh tay. Cành mận gai quất vào bên hông khiến thân thể cậu run lẩy bẩy, nhưng thiếu niên vẫn như cũ không hé lấy một lời.
“Lên tiếng! Ông đây xem mày bướng đến đâu?!” Trịnh Xuân tức giận, vừa đánh vừa mắng. Đánh một cái cọc gỗ không lên tiếng, hiển nhiên không thể khiến cho lão ta nguôi giận, ngược lại càng thêm phẫn nộ.
Trịnh Xuân hung hãn khiến cho đám nhóc đứng dưới mái hiên bị dọa ngốc, có người nức nở nhỏ giọng: “Hay là chúng ta thừa nhận đi, cậu ấy có thể bị đánh chết không?”
Bên trong bọn nhóc có một cậu bé đội mũ lưỡi trai tên là Tôn Tiểu Uy, sắc mặt của nó trắng bệch, nghe vậy vội vàng phủ quyết: “Không được! Ai cũng không được nói, nếu không tao sẽ cho đứa đó đẹp mặt.”
“Nhưng mà… Cậu ấy chảy rất nhiều máu.”
Câu nói ấy đã hấp dẫn lực chú ý của đám nhóc, lúc bọn nó nhìn sang quả nhiên nhìn thấy cậu thiếu niên nằm co quắp trên đống mảnh sứ vỡ, chiếc áo ngắn không vừa vặn bị máu tươi thấm ướt, trên mặt đất lưu lại những vệt máu nhợt nhạt.
Cậu ta đúng là bị đánh ở trên mảnh sứ vỡ!
Tôn Tiểu Uy ôm quả bóng, sắc mặt trắng bệch.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trưa cậu ta được quả bóng mới, vì thế dẫn theo bọn nhóc trong đại viện đi chơi bóng. Không nghĩ tới bóng đá bay ra ngoài thì nện vào chiếc xe đẩy nhỏ của cậu thiếu niên, vì thế đống chén bát trên đó cũng vỡ tan tành.
Tiếng mảnh sứ vỡ loảng xoảng làm ông chủ Trịnh Xuân bừng tỉnh, chất vấn là do ai làm. Tôn Tiểu Uy chỉ vào cậu thiếu niên đẩy xe, Trịnh Xuân không nói hai lời liền bắt đầu đánh người.
Cậu thiếu niên cao gầy bị Trịnh Xuân một cước gạt ngã, vừa lúc nằm trên mảnh sứ vỡ, tiếng cành mận gai quất vào hai bàn tay đến rách da làm người ta sợ hãi.
Bọn nhóc tránh ở dưới mái hiên mà thân thể phát run, nhát gan khóc lóc.
Tôn Tiểu Uy nuốt nước miếng, càng thêm tin chắc không thể nói. Tuy rằng gia cảnh của nó tốt, Trịnh Xuân không dám đánh, nhưng nếu thừa nhận thì trở về cũng không tránh được bị ba mẹ giáo huấn một trận.
Hơn nữa…
Có người thấp giọng nói: “Cậu ta bị đánh nhưng lại không nói lời nào.”
Dưới bầu trời tối tăm mờ mịt, đến một tiếng hừ nhẹ cũng không có, trong không khí chỉ có tiếng quất đánh, cậu thiếu niên vẫn giữ nguyên bộ dáng co ro, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Tôn Tiểu Uy nhất thời sợ hãi, nghĩ thầm đây là thứ quái vật gì mà có thể chịu đựng được vậy. Sắp bị người ta đánh chết cũng không kêu đau xin tha.
Trịnh Xuân phun một cục đờm lên người cậu thiếu niên, mắng chửi: “Mẹ nó đen đủi!”
Đến cùng cũng không thể đánh chết người được, Trịnh Xuân hùng hùng hổ hổ xong thì đá cậu thiếu niên một cước: “Mau dọn dẹp đi, ngày mai tao đi tìm mợ mày…”
Rốt cuộc cũng đánh xong, bọn nhóc nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ bị tình cảnh này dọa ngây người, hiện tại mới nhìn thấy còn một cô bé đang ôm cái trán bị thương ngồi dưới mái hiên.
Tiếng sấm rền vang dội, đúng là trời mưa.
Tháng bảy khô nóng, ve kêu chập trùng, cô bé Khương Tuệ buông tay khỏi trán. Ngón tay mềm mại trắng nõn, lông mi run rẩy, mở bừng đôi mắt.
Trong mắt cô là một khoảng mờ mịt, nhìn bàn tay nhỏ xíu tròn tròn của mình, còn có đại viện quen thuộc trước mắt, chớp mắt không rõ hôm nay là hôm nào.
Cho đến khi Khương Tuệ nhìn thấy cậu thiếu niên cuộn mình trên mặt đất.
Cô ngồi dưới mái hiên, không khí lạnh lẽo trầm mặc một hồi lâu, cậu thiếu niên chậm rãi buông cánh tay che đầu xuống.
Năm nay anh mười hai tuổi, vừa cao vừa gầy, bên trên lông mày có một vết sẹo nhàn nhạt, sắc môi nhợt nhạt.
Cậu thiếu niên nhịn đau cắn răng cố đứng dậy, bọn nhóc sợ hãi nhìn chằm chằm cậu ta chậm rãi bò dậy.
Khương Tuệ ngây dại.
Đây là Trì Yếm?!
Trì Yếm của năm 1997!
Cảm giác đau đớn trên trán làm Khương Tuệ biết mình không phải nằm mơ, cô ngủ trưa ở bệnh viện, vừa mở mắt lại trở về năm mình chín tuổi!
Mưa to tầm tã, cuồng phong gào thét, Khương Tuệ cảm nhận được nhịp tim của mình đang không ngừng tăng tốc.
Nước mưa đánh vào thân thể cậu thiếu niên khiến thân thể cậu hơi lảo đảo, rất nhanh liền ổn định lại rồi nhìn về hướng đám nhóc đứng dưới mái hiên.
Đôi mắt Trì Yếm tối đen như vực sâu, khuôn mặt vô cảm càng làm cậu toát lên vẻ lạnh lùng. Tròng mắt kết hợp với ngũ quan sâu khiến diện mạo của anh càng thêm âm lãnh, tròng mắt đen sì đảo qua bọn nhóc khiến bọn chúng run rẩy.
Bọn nhóc cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt anh.
Tôn Tiểu Uy đối mắt với anh, trong nháy mắt thậm chí còn cho rằng anh sẽ tới đánh mình.
Nhưng mà không có, cái gì cũng không có. Anh nhìn bọn họ một vòng, ngón tay cái xoa xoa vết máu ở khóe miệng rồi ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ.
Phản ứng lãnh đạm như vậy, bọn nhóc đứng đó có chút xấu hổ.
Đám nhóc bị mưa to cản trở bước chân nên không dám chạy về nhà, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn cậu thiếu niên dọn sạch chén cùng mảnh sứ vỡ.
Tiếng mưa rơi rào rào, chỉ chốc lát sau liền khiến bộ quần áo trên người anh ướt sũng.
Trì Yếm mặt không biểu tình.
Chén bát bị vỡ gần hai mươi cái nhưng Trịnh Xuân lại không cho anh cây chổi, mặc anh tay không nhặt. Tốc độ của anh rất nhanh, nếu không phải miệng vết thương vẫn đang đổ máu thì cảnh đánh đập vừa rồi cứ tựa như ảo giác.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mảnh sứ văng tứ tung, anh nhặt đến dưới mái hiên thì bọn nhóc mỗi đứa đều mang theo một sắc mặt khác nhau nhao nhao tránh đi.
Trì Yếm cũng không ngẩng đầu, cho đến khi một bàn tay nho nhỏ đưa ra trước mặt anh.
Anh ngẩng đầu nhìn, nhìn vào đôi mắt có chút đào hoa ấy.
Cô bé trước mắt mặt mũi bầm dập, trán còn bị rách da, trên mặt tím tím xanh xanh nhìn không ra bộ dáng ban đầu. Lòng bàn tay cô có vài mảnh sứ vỡ, là vừa rồi đã nhặt lên.
Trì Yếm trong lòng cười lạnh, anh lấy đi mảnh sứ, cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển khiến mảnh sứ cắt qua lòng bàn tay cô.
Cảm giác đau đớn bén nhọn làm Khương Tuệ bỗng nhiên rụt tay về, lúc cô ngẩng đầu thì cậu thiếu niên đã đẩy xe về hướng cửa hàng tạp hóa. Khương Tuệ đau đến hít khí, sau một lúc lâu mới khe khẽ thở dài.
Quả nhiên là Trì Yếm.
Mặc kệ là thời niên thiếu hay sau này, đối phương đều không thích cô.
Cô siết chặt lòng bàn tay, nhớ tới lời em trai Trì
Yếm đã từng nói.
“Anh trai của tôi không thích em, cho nên anh ấy không cười với em, không nói chuyện, thấy em liền nhíu mày. Nhưng tôi thích em, tôi rất thích em Tuệ Tuệ.”
Cậu ta còn nói: “Em đừng để ý đến tính xấu của anh ấy, thời niên thiếu đã chịu khổ rất nhiều, lại cô độc, em tha thứ cho anh ấy đi.”
Thật ra có tha thứ hay không cũng không khác gì, cuộc sống của Khương Tuệ cùng Trì Yếm cũng không gặp nhau nhiều, xấu hổ nhất chính là nếu như không trở về năm 1997, ngày mai cô sẽ bị bắt gả cho em trai của Trì Yếm - Trì Nhất Minh, cũng kêu Trì Yếm là anh.
Về tới năm 1997, không cần gả cho Trì Nhất Minh, Khương Tuệ ý thức được điều này tâm tình liền tốt lên không ít.
Bên tai truyền đến tiếng Tôn Tiểu Uy cố tình dữ dằn: “Không được đem chuyện hôm nay nói cho ba mẹ biết, đặc biệt là con gái, con gái là đám chuyên gia mách lẻo!”
Nhóm con trai gật đầu tán đồng, con gái ở đại viện này rất ít, tính luôn Khương Tuệ tổng cộng mới có ba người, các cô ủy khuất phồng má, dưới sự uy hiếp của Tôn Tiểu Uy mới miễn cưỡng đồng ý.
Có một người lên tiếng: “Anh trai kia hình như bị thương rất nặng, chảy thật nhiều máu.”
Tôn Tiểu Uy ôm chặt trái bóng: “Dù sao mày mà nói ra, ba mẹ mày khẳng định sẽ đánh mày, bóng là cả đám cùng nhau chơi. Còn nữa… thằng nhóc kia, nó sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Tháng bảy không khí oi bức, Khương Tuệ nghe thấy từng câu từng chữ Tôn Tiểu Uy nói: “Tao từng thấy nó, nửa tháng trước nó mới dọn tới đây, không có ba mẹ, mợ nó cũng rất chán ghét nó, không ai giúp nó đâu. Tao còn thấy nó lục thùng rác nhặt đồ ăn! Nó mà có nói ra cũng không ai tin cả!”
Bọn nhóc trừng lớn hai mắt thổn thức một trận, Khương Tuệ nâng mặt lên, nhẹ nhàng nhíu mày.
Chuyện về Trì Yếm trong trí nhớ của cô thật sự quá ít, chỉ biết đến chuyện tương lai của người này.
Thành phố R trong tương lai không ai không biết Trì Yếm.
Mùa hè năm nay cằn cỗi lại khô nóng, trong không khí ngát hương cỏ cây, đám nhóc làm chuyện xấu này vĩnh viễn sẽ không biết cậu thiếu niên gầy yếu mà bọn họ trêu chọc trong tương lai lại là đại nhân vật ghê gớm oai phong một cõi.
Anh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bát diện linh lung[1], ngay đến thị trưởng cũng kính sợ anh vài phần.
[1] Bát diện linh lung: Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.
Người đàn ông trải đời mới là cây kiếm sắc nhọn nhất trên đời.
Sau này Trì Yếm rất ít khi nhìn cô, nhưng mỗi lần anh nhìn chăm chú đều khiến Khương Tuệ cảm thấy không được tự nhiên, cho nên cô không nguyện tìm tòi nghiên cứu quá khứ cùng tính cách của anh.
Nhưng không nghĩ tới thời gian đột nhiên quay về năm chín bảy, hoàn cảnh lại bết bát như vậy.
Tiếng sấm một trận lại tiếp một trận, mùa hè nước mưa dồi dào nhất, cách đó không xa người lớn cầm dù tới đón con trẻ nhà mình. Bọn nhóc từng đứa một được đưa về nhà, Khương Tuệ giật mình, ánh mắt bỗng mang theo một tia chờ đợi.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, một người đàn ông chất phác hơn ba mươi tuổi mang ủng đi mưa chạy tới.
“Tuệ Tuệ!” Hắn lo lắng chạy tới.
Trong mắt Khương Tuệ nhiễm lệ ý, đã nhiều năm cô chưa thấy ba khỏe mạnh như vậy.
Trên tay Khương Thủy Sinh còn dính bột mì, vừa thấy con gái chật vật liền vội vàng nói: “Trán con bị làm sao vậy? Tuệ Tuệ có đau không? Để ba nhìn xem.”
Hắn bế Khương Tuệ lên, cô ôm lấy cổ ba mình, nước mắt nỗ lực nuốt trở vào.
Cô rất cảm kích thời gian đã lùi lại!
Khương Thủy Sinh còn chưa bị xơ gan, vẫn còn cứu kịp.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thủy Sinh vụng về nói: “Tuệ Tuệ đừng khóc, ba dẫn con đi gặp bác sĩ.”
Khương Tuệ nức nở nói: “Con không đi bác sĩ đâu, con không sao hết. Ba, chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà thôi.”
Khương Thủy Sinh một tay cầm dù, một tay ôm con gái về nhà.
Tứ chi cô mẫn cảm đau đớn, đây là thân thể của Khương Tuệ lúc chín tuổi, yếu ớt lại không cân đối, đi đường cũng rất dễ chân trái vướng chân phải té ngã, cho nên hàng năm trên người mang theo rất nhiều thương tích, khuôn mặt nhỏ bầm dập.
Căn bệnh mất cân đối sau này mới hết.
Mưa to trên đường trơn ướt, nếu Khương Tuệ tự mình về nhà nhất định còn chưa tới cửa nhà đã ngã đến hôn mê.
Cô được Khương Thủy Sinh ôm, lúc hai cha con đi ngang qua cửa hàng tạp hóa Trịnh Xuân thì nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ bên trong.
Khương Tuệ ngước mắt nhìn sang, trông không rõ lắm cậu thiếu niên bóng dáng đơn bạc đứng trong cơn mưa hè đương lúc hoàng hôn.
Anh tựa như cây trúc già cao gầy, yên lặng không tiếng động, tựa như có thể nuốt hết mọi khinh nhục trên đời vào trong lòng.
Khương Tuệ ghé vào vai Khương Thủy Sinh, xa xa nghe thấy tiếng mắng thô bỉ của Trịnh Xuân.
Cô cảm thấy lòng bàn tay đau nhói, lại suy nghĩ đến xuất thần.
Trong ấn tượng của cô Trì Yếm luôn mang một bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo, thì ra vận mệnh trước đó của đại nhân vật xấu tính lại trải qua cuộc sống muôn màu như vậy, tàn nhẫn lại cô độc như vậy.