Editor + Beta: Tiểu Hy.
Tuy có khúc nhạc đệm không mấy vui vẻ, nhưng con nít dễ quên, chỉ một lát sau Lương Thiên Nhi liền quay sang nói chuyện với Triệu Nam.
Tiệc cưới có tập tục kính rượu, khi tới bàn của bọn nhỏ, chỉ có thể sử dụng nước ngọt thay rượu.
Trần Thải Quỳnh kéo tay nam mặt rỗ, tươi cười nhìn Khương Tuệ một lúc.
Trần Thải Quỳnh dáng người đầy đặn, váy đỏ căng đến tròn vo, không coi là ưa nhìn. Nam mặt rỗ là một người đàn ông độc thân dung mạo bình thường, có thể cưới được Trần Thải Quỳnh hắn rất cao hứng.
Trần Thải Quỳnh vốn không thích gả cho nam mặt rỗ, bà ta vừa ý Khương Thủy Sinh thuần phác đoan chính hơn.
Nhưng hai năm trước vốn đang tốt đẹp, sau đó thái độ của Khương Thủy Sinh với bà ta đột nhiên phai nhạt, bà ta kêu "Anh Thủy Sinh" hắn cũng chỉ đáp một tiếng có lệ, khiến cho người trong đại viện chê cười sau lưng bà ta rất nhiều lần, đưa tới cửa cho người ta để làm mẹ kế cũng bị cự tuyệt, Trần Thải Quỳnh rơi vào tình trạng khó xử.
Lúc này Tiểu Khương Tuệ rót nước ngọt, cẩn thận đứng lên, muốn chạm cốc chúc mừng bà ta.
Trần Thải Quỳnh nói: "Ai da Khương Tuệ, gần đây lại bị ngã sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, sau này không biết sẽ bị hủy thành cái dạng gì đây, nhìn là thấy đau lòng."
Khương Tuệ phản ứng chậm, nghiêng đầu nhìn bà ta một lát, gật gật đầu, cũng không so đo, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Trần Thải Quỳnh lại đưa mắt nhìn qua Lương Thiên Nhi cùng Triệu Nam, cười tủm tỉm nói: "Lương Thiên Nhi thật đúng là dễ thương, Triệu Nam cũng không tồi, Khương Tuệ à, con đừng để ba con lo lắng nữa, nếu không sau này các cô gái trong đại viện đều xuất giá, con phải làm sao."
Lương Thiên Nhi mờ mịt cười một chút, Triệu Nam kinh hỉ ngẩng đầu lên - Triệu Nam hàng năm bị người ta nói xấu xí, đây là lần đầu tiên được khen. Nếu Khương Thủy Sinh ở chỗ này, chắc hẳn sẽ bị câu nói ác độc này làm cho tức chết.
Dù Khương Tuệ phản ứng chậm cũng hiểu được câu này, Trần Thải Quỳnh đây là ghi thù rồi.
Cô cũng không so đo với bà ta, dù sao hôm nay Trần Thải Quỳnh là cô dâu mới. Cả đời người chỉ gả một lần, cũng không biết Trần Thải Quỳnh hứng thú chỗ nào mà phải một hai nói móc cô.
Trong mắt Trì Nhất Minh hiện lên một tia châm chọc.
Ánh mắt Trì Yếm thờ ơ, nhìn không ra biểu tình gì. Nhưng Tôn Tiểu Uy nhìn quanh, không cố kỵ mà nói thẳng: "Dì Trần, Lương Thiên Nhi cũng không ưa nhìn lắm, còn Triệu Nam xấu muốn chết."
Trần Thải Quỳnh: "..."
Lương Thiên Nhi biến sắc, trừng mắt liếc Tôn Tiểu Uy một cái.
Sắc mặt Triệu Nam cực kỳ khó coi, Trì Nhất Minh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Tôn Tiểu Uy miệng độc, nói tiếp: "Dù sao đám con gái trong đại viên chúng ta đều rất khó coi."
Những lời này có lực sát thương rất lớn, Trần Thải Quỳnh nhìn Khương Tuệ, cô bé ngồi đến đoan đoan chính chính, cũng đang ngây thơ chất phác nhìn lại bà ta. Người khác nói cô khó coi cô một chút cũng không tức giận.
Trần Thải Quỳnh dốc hết tâm can đi so đo với một con nhóc vô tâm vô phế, cuối cùng người tức giận vẫn là mình, bà ta quay đầu rời đi.
Khương Tuệ mặc kệ bà ta, chỉ cần Trần Thải Quỳnh không làm mẹ kế của cô, đó chính là chuyện không thể tốt hơn.
Cuối cùng nước ngọt bị Lương Thiên Nhi ôm trong lòng, cô ta đứng lên rót cho mọi người. Bây giờ không thể so với sau này, tiền tiêu vặt của bọn nhỏ ít đến đáng thương, cũng chỉ có Tôn Tiểu Uy có thể thường xuyên mua nước ngọt uống. Khương Tuệ cũng cảm thấy nhạt miệng, muốn uống một chút chua chua ngọt ngọt cho đỡ thèm.
Lương Thiên Nhi rót nước ngọt một vòng, cuối cùng đến Trì Nhất Minh cùng Trì Yếm, cô ta cố ý chỉ rót nửa ly.
Cô ta thật sự không thích hai anh em nghèo kiết hủ lậu này, đặc biệt là Trì Yếm, gần như chưa từng thấy anh mặc quần áo sạch sẽ.
Một người sửa xe, sau này có thể có tiền đồ gì?
Ngoại trừ Trì Nhất Minh cùng Trì Yếm, ai cũng không phát hiện ra động tác nhỏ cố tình này của cô ta.
Trì Nhất Minh nhìn chằm chằm Lương Thiên Nhi, bỗng nhiên cười lạnh một chút.
Trì Yếm mặt không cảm xúc, đôi mắt hẹp dài nhìn nước trong ly, trước sau không nhìn Lương Thiên Nhi.
...
Trước khi đại viện vô cùng náo nhiệt ăn tết, Khương Thủy Sinh dẫn Khương Tuệ xuất phát đến thành phố C, bọn họ ở đó trị liệu hết ba tuần.
Lúc về, Khương Tuyết tới ga tàu hỏa đón bọn họ, Khương Tuyết bọc dày như quả cầu.
Cô chạy tới ôm chầm Khương Tuệ: "Ai da em họ của chị, nhớ em chết đi được."
Khương Tuệ hoảng sợ, phản ứng lại cũng ôm lấy chị họ, nhỏ nhẹ nói: "Chị họ, em cũng nhớ chị muốn chết."
Khương Tuyết cảm thấy rất lạ: "Ôi ôi giọng nói mềm mại này, bộ dáng nhỏ nhắn dễ thương nữa, nói xem em là em gái của ai?"
Khương Tuệ bật cười: "Em gái của Khương Tuyết."
Khương Tuyết nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của em gái: "Thật ngoan thật ngoan!"
Khương Tuyết hỏi Khương Thủy Sinh: "Chú hai, bệnh của Tuệ Tuệ còn chưa hết, em ấy nói chuyện vẫn rất chậm."
Khương Thủy Sinh hòa ái vui vẻ nói: "Bác sĩ nói Tuệ Tuệ mang bệnh từ trong bụng mẹ, nhưng có thể chậm rãi điều dưỡng, giống như bệnh chàm, một số người lớn lên liền tự nhiên hết. Tuệ Tuệ uống thuốc, luyện tập thăng bằng, qua hai năm là có thể chậm rãi khôi phục thành một đứa trẻ bình thường. Chỉ là tốc độ nói thật sự không có biện pháp, chỉ có thể để sau này xem lại ."
Đi lại bình thường có thể nói là một tin tức tốt, người một nhà vui vui vẻ vẻ qua năm mới, Khương Thủy Sinh nói muốn đưa Khương Tuệ đi khiêu vũ.
Khiêu vũ trong miệng hắn không phải xem xét tính vũ đạo, chính xác mà nói thì chính là bài tập thăng bằng.
Nhưng Khương Tuyết đặc biệt hưng phấn, Khương Tuyết mười tám tuổi vẫn là Khương Tuyết thích yêu đương. Cô nâng mặt, ảo tưởng nói: "Một khuôn mặt nhỏ đào hoa, nụ cười ngọt ngào khiến người ta muốn chết chìm, đi đường ưu nhã động lòng người, a a a Tuệ Tuệ, tương lai em chính là tiểu tiên nữ. Các nam sinh ở trường sẽ vì em mà điên cuồng, vì em mà đâm đầu vào tường, sau đó bọn họ sẽ vì em tranh giành tình cảm..."
Khương Tuệ buồn cười, tư duy của Khương Tuyết đã đi rất xa, có kéo lại cũng không được.
Cuộc sống đang diễn ra một cách có trật tự, qua năm nay, mọi người đều biết cô bé đi đường lung lay của Khương gia sẽ thực hiện các bài tập thăng bằng.
Lương Thiên Nhi cùng Triệu Nam đang nhảy dây thun khịt mũi coi thường: "Đi đường cũng không xong mà còn đi học khiêu vũ, đừng có để ngã rồi xấu hơn."
Triệu Nam hết sức mẫn cảm với từ "Xấu", Lương Thiên Nhi vừa nói cô ta liền theo bản năng cảm thấy đang nói mình. Phản ứng lại cũng chỉ có thể ấp úng đáp một
tiếng.
Tôn Tiểu Uy cũng cười ha ha, hoàn toàn không dám liên hệ Khương Tuệ với các bài tập thăng bằng.
Trong đầu con nhỏ vụng về kia sao lại nghĩ đến chuyện buồn cười như vậy.
Nhưng mặc kệ bọn họ cười, Khương Tuệ bắt đầu từ học kỳ sau của lớp 6, vẫn tiếp tục học thăng bằng.
Lớp 6 học kỳ sau, chắc hẳn là năm mà cô té thảm nhất.
Có một lần cô khiêu vũ xong trở về, trên trán một mảnh xanh tím.
Trì Yếm chạy xe của khách đi ngang qua cô, nhíu nhíu mày, bị ngã thành cái dạng gì đây? Còn không bằng bộ dáng lúc trước. Nhưng rốt cuộc chuyện này cũng không liên quan đến anh, đối với Khương Tuệ mà nói, anh chỉ là anh trai của bạn học, hàng xóm cách nhau xa nhất.
Thiếu niên dừng xe quay đầu lại, Khương Tuệ nhẹ nhàng hô một tiếng. Nhưng cô còn chưa đi đến cạnh chào hỏi thì thấy anh quay đầu, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
Khương Tuệ mờ mịt một lát, cô cho rằng Trì Yếm không chán ghét mình như vậy, không nghĩ tới vẫn bị người ta xem như không thấy.
Cũng may cô đã quen, cô không để ý.
...
Tháng năm, thành phố R đón một trận mưa lớn.
Thành phố chìm trong gió mưa, nước trên mặt đất đã dâng lên cao.
Sáu giờ chiều, Trì Yếm bị kêu đi sửa một chiếc xe hơi nhỏ bị kẹt trong mưa cho người ta.
Năm 1999 người có thể có được một chiếc xe hơi nhỏ không quá nhiều, Văn Lôi hỏi mấy người học việc ai nguyện ý đi, mấy cậu thiếu niên hai mặt nhìn nhau, ấp úng.
Trì Yếm nói: "Tôi đi."
Anh xắn ống quần lên, mang ủng đi mưa vào.
Văn Lôi nói: "Trì Yếm, người nọ đưa giá không cao, chỉ giống với bình thường, còn không thể đi xe, động cơ sẽ bị hư."
Trì Yếm gật gật đầu: "Ừm, đã biết."
Mưa to không thể cản bước chân anh, vóc dáng cao 1 mét 80 rất nhanh liền biến mất khỏi Nhị Kiều.
Mới đầu Trì Yếm bung dù, sau đó gió thật sự quá lớn, anh thu dù, lau nước mưa trên mặt, đi tới điểm hẹn.
Đi khoảng hai mươi phút, anh thấy được chiếc xe.
Trên đoạn thứ mười tám của đường Trường Thanh, một chiếc xe hơi phong cách tây màu trắng bị mắc kẹt trong mưa.
Trì Yếm ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt của chủ xe thuần thục kiểm tra trục trặc, động cơ xảy ra vấn đề, khó trách bị kẹt không chạy được.
Chủ xe là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Thấy người tới là một cậu thiếu niên, rất là kinh ngạc: "Cậu sửa xe được không?"
Trì Yếm gật gật đầu: "Động cơ đã cũ, nhưng không hư, tôi sửa chỉ có thể dùng được thêm một thời gian, đề nghị chú sau này đổi động cơ mới."
Mái tóc đen của thiếu niên bị nước mưa làm ướt, trên người cũng ướt đẫm.
Chủ xe nhìn anh, gật gật đầu: "Dùng thêm một thời gian là được, đã biết rồi, cảm ơn cậu, cậu sửa đi, hiện tại tôi có việc gấp."
Phía sau xe còn có một người phụ nữ mặc đồ sang trọng đang không ngừng oán giận thời tiết.
Trì Yếm mắt nhìn thẳng, dùng tốc độ nhanh nhất sửa xe.
Chủ xe lấy một tờ 100 đồng từ trong ví ra, Trì Yếm không nhận: "50 đồng, tôi không có tiền trả lại."
"Cầm đi, mưa to đến đây cũng không dễ dàng, 50 đồng là cô ấy nói, thời tiết tệ như vậy, nên thêm tiền."
Trì Yếm nhàn nhạt nói: "50 đồng."
Chủ xe lại tỉ mỉ nhìn vào mắt anh, cười cười: "Tôi là Đoạn Thiên Hải, sau này có chuyện gì có thể thông qua ông chủ của cậu tìm tôi. Mưa to còn tới đây sửa xe, phần ân tình này tôi nhớ."
Lần này Trì Yếm không chối từ, anh nói: "Trì Yếm."
Đoạn Thiên Hải nói: "Tôi chở cậu về."
Người phụ nữ ngồi sau xe ghét bỏ mà đánh giá Trì Yếm một thân nước mưa, anh lắc đầu: "Không cần."
Đoạn Thiên Hải thấy anh không phải khách sáo từ chối, ông quả thật có việc gấp, lái xe rời đi.
Trì Yếm cầm dụng cụ và ô, vừa muốn rời đi liền thấy tấm biển chói sáng ở tầng lầu đối diện.
Đoạn 19 của đường Trường Thanh, tiếng mưa rơi ào ào.
Mấy chữ "Lớp vũ đạo Sương Mai" cực kỳ dễ thấy.
Một cô bé với đôi mắt đào hoa xa xa nhìn anh, cô chớp chớp mắt.
Trì Yếm dừng chân một chút rồi tiếp tục trở về.
Đi được vài bước, anh lại quay đầu.
Trì Yếm xuyên qua đường lớn, đi đến lớp vũ đạo, vài cô bé tò mò nhìn anh.
Mưa rất to, hôm nay ngay cả giáo viên cũng không tới, mấy cô bé bị nhốt ở chỗ này, hết đường xoay xở.
Trì Yếm kêu: "Khương Tuệ."
Khương Tuệ đang ghé vào cửa sổ chậm rãi đi đến trước mặt anh: "Vâng?" Thì ra Trì Yếm biết tên cô, anh chưa từng gọi, Khương Tuệ vẫn luôn cho rằng anh đến tên cô cũng không biết.
Thấy cô bé ngoan ngoãn nhìn mình, Trì Yếm mím môi: "Em có trở về được không?"
Khương Tuệ thành thành thật thật lắc đầu: "Không thể về."
Trì Yếm trầm mặc một lát, anh nhìn đôi giày mềm mại xinh đẹp của cô, còn có chiếc áo khoác sạch sẽ màu hồng nhạt trên người.
Chỗ nào cũng không giống bộ dáng có thể đi mưa.
"Anh cõng em." Anh lạnh nhạt nói, "Tiện đường."
Khương Tuệ do dự thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ghé vào trên lưng anh. Trên người thiếu niên ướt đẫm, anh để cô cầm ô, nhẹ nhàng cõng cô đi qua đường phố.
Khương Tuệ không biết nói gì, anh cõng cô, còn cô cõng chiếc cặp nhỏ của mình.
Cánh tay nhỏ vòng qua cổ anh, hồi lâu sau cô mới khẽ nói: "Cảm ơn anh Trì Yếm."
Cô dựa gần như vậy, cũng không chê anh dơ.
Trì Yếm sau một lúc lâu mới trả lời cô: "Ừm."