Editor + Beta: Tiểu Hy.
Trần Ngọc nói Khương Tuệ rất tốt, tựa như lời trêu đùa, Khương Tuệ nghẹn đỏ mặt chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Khương Tuệ xoa xoa tay trên váy, tựa như vẫn còn xúc cảm cưng cứng của mái tóc cậu thiếu niên. Còn có câu nói mà anh lãnh đạm nói "Tôi không phải là chó nhà cô ta" làm cô hơi kinh hoảng.
Cô phải quay về trường học.
Tiến độ học tập của sơ nhất không nhanh, bài tập cũng không nhiều lắm. Khương Tuệ đến trường học, vừa lúc có bảng thành tích thi tháng trước, lớp bọn họ có 52 người, Khương Tuệ đứng thứ 21, một thành tích không cao cũng không thấp. Thật ra không phải do Khương Tuệ không biết làm, đại đa số cô đều làm được, chẳng qua thời gian không đủ, một ít chỗ vẫn còn để trống.
Khương Thủy Sinh đối với thành tích của cô không hề có yêu cầu, hắn chỉ hy vọng con gái mình bình an khỏe mạnh, cho nên Khương Tuệ đối với thành tích cũng không coi trọng lắm.
Nhưng cô bạn ngồi cùng bàn Trần Thục Quân, sau khi nhìn thấy thành tích liền ghé vào bàn, bộ dáng cực kỳ khổ sở.
Khương Tuệ an ủi cô bé: "Không sao, mọi nỗ lực đều không uổng phí, có một ngày nó sẽ lấy một loại phương thức khác hồi báo cậu."
Trần Thục Quân tỉnh lại một ít, nhưng vẫn nghiến răng: "Khương Tuệ, cậu biết người đứng nhất khối mình là ai không?"
Khương Tuệ nói: "Trì Nhất Minh?"
Trần Thục Quân rầu rĩ không vui, liếc mắt nhìn Khương Tuệ một cái: "Cậu xem, dù là ai cũng đoán là cậu ta, thật là khiến người ta tức giận. Đến khi nào cậu ta mới có thể không đứng nhất đây?"
Tưởng Đệ ngồi hàng sau tò mò hỏi: "Trần Thục Quân, sao cậu lại ghét Trì Nhất Minh vậy, cậu ấy làm cái gì sao?"
Mặt Trần Thục Quân đỏ như quả cà chua.
Khương Tuệ tự nhiên biết đoạn quá khứ kia, trong mắt cô có vài phần ý cười, giải vây cho Trần Thục Quân: "Cậu ấy thuận miệng nói thôi, trước kia chúng tớ là bạn cùng lớp."
Tưởng Đệ đáp một tiếng, tiếp nhận cách nói này.
Trần Thục Quân xấu hổ buồn bực cúi đầu, trong lòng yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Thành tích sơ nhất được phát ra không lâu sau đó, thành tích thi của sơ nhị và thi thử của sơ tam cũng được phát ra.
Sơ tam ban 1, Trì Yếm nhìn bài thi của mình.
Tổng số điểm mỗi môn là 120 điểm, ngữ văn của anh 80, toán học 58, tiếng Anh 56. Những môn còn lại kết quả cũng không sai biệt lắm, có chút tệ.
Trên bài thi của anh, tất cả những câu không bôi đen đều đúng, mà một nửa còn lại, toàn bộ đều bị bôi đen.
Anh che bài thi lại, không quá để ý.
Đoạn Linh nhìn thành tích lớp, cô ta đứng thứ 35, vừa thấy Trì Yếm 48, cô ta liền lộ ra ý cười vừa lòng lại châm chọc, tâm tình tốt lên không ít.
Thứ duy nhất làm cô ta tương đối tức giận là thành tích của Lâm Văn Văn, Lâm Văn Văn xếp hạng 2 trong lớp.
Nữ sinh được hoan nghênh nhất trong lớp chắc hẳn là Lâm Văn Văn.
Đoạn Linh cắn chặt răng, có chút không cam lòng. Nhưng mà giây lát sau cô ta lại nghĩ, thành tích đối với cô ta mà nói, là thứ có cũng được mà không có cũng được, Đoạn Thiên Hải sẽ không để cô ta ở lại lớp.
Trì Yếm cũng nghĩ như vậy, chỉ khi Đoạn Linh đi học, anh mới có thể đi học.
Anh có thể đọc sách trong phòng sách của Đoạn gia, có thời gian liền đến xem. Bên trong có đủ các loại sách, nhưng vì Đoạn Thiên Hải là người làm ăn, cho nên bên trong phần lớn là sách kinh doanh.
Trong phòng sách, Trì Yếm thường xem sách địa lý, nhân văn, khoa học, kinh doanh.
Nếu cuối tuần rảnh, anh sẽ xem sách luật và tâm lý học.
Sau kỳ thi chuyển cấp vào tháng sáu, Đoạn Thiên Hải bớt thời giờ để gặp Trì Yếm nột chút.
Đoạn Thiên Hải liếc nhìn anh một cái: "Tôi nghe nói, thành tích của cậu khá tệ."
Trì Yếm lãnh đạm nói: "Có thể là do chậm trễ hai năm, theo không kịp tiến độ."
Sắc mặt Đoạn Thiên Hải thả lỏng một chút, nói: "Ừm, cậu cũng phải nỗ lực để làm tấm gương tốt cho Tiểu Linh."
"Tôi đã biết, Đoạn tổng." Nhưng trong lòng Trì Yếm hơi giễu cợt, Đoạn Thiên Hải cũng không phải là nam hán tử nghĩa khí lại vô tư như Văn Lôi, Đoạn Thiên Hải lòng dạ hẹp hòi, hy vọng thủ hạ là nhân tài nhưng lại sợ tốc độ trưởng thành của bọn họ quá mức kinh người.
Sau khi có kết quả thi vào tháng bảy, Đoạn Linh quả nhiên vẫn không có tiến triển. Đoạn Thiên Hải hỏi Đoạn Linh: "Lúc trước con không vừa lòng Trì Yếm, sắp phải lên cao trung rồi, hay là ba đổi người học cùng con nhé?"
Đoạn Linh chần chừ một chút: "Thôi, cứ để Trì Yếm đi."
Đoạn Thiên Hải kinh ngạc nói: "Vì sao?"
"Anh ta dùng tốt." Đoạn Linh nói, "Rất nghe lời, làm việc nhanh lẹ, thành tích không tốt lắm. Ba, ba biết đó, con không muốn người học cùng lại có thành tích tốt hơn con."
Đoạn Thiên Hải cười ha ha, xem như đồng ý để Trì Yếm tiếp tục lên cao trung.
Đoạn Thiên Hải sợ Đoạn Linh chịu khi dễ, chọn cho cô ta trường cao trung quốc lập có danh tiếng cũng không tệ lắm ở thành phố R, gọi là Cửu Trung.
Qua kỳ nghỉ hè, Trì Yếm liền có thể đến Cửu Trung học.
Trì Nhất Minh nhìn thành tích thi của Trì Yếm: "Anh, đây là anh nói thi cũng không tệ lắm sao?" Điểm như vậy, cậu hoài nghi anh trai là nhắm mắt làm bừa.
Trì Yếm nhìn thành tích: "Thành tích này mới có thể lên cao trung."
Trì Nhất Minh có chút khó hiểu: "Có phải Đoạn gia không tốt với anh không?"
Trì Yếm kéo kéo khóe miệng: "Không đâu." Nhưng thật ra anh càng muốn nói, thế giới này, có ai tốt với anh sao?
Nhưng mà có thể học cao trung, chính là một chuyện cực kỳ may mắn.
Đây coi như là kỳ "Nghỉ hè" đầu tiên của Trì Yếm, sau khi thi chuyển cấp không có bài tập hè, anh từ nhỏ đến lớn chưa từng có những ngày tháng nhàn rỗi như vậy.
Ở hẻm Lý Tử đã lâu, một con mèo hoa nhảy lên hàng rào, nghiêng đầu nhìn Trì Yếm.
Trì Yếm mở sổ tiết kiệm ra, từ tháng ba đến tháng bảy, tiền lương bốn tháng anh tích cóp khi đến Đoạn gia làm việc, cộng thêm hơn một vạn của lúc trước, hiện tại tổng cộng có hơn ba vạn.
Ánh mắt thiếu niên đen nhánh, đối với một thiếu niên choai choai mà nói tích cóp được số tiền này quả thực không tồi, nhưng anh biết đối với sau này, như vậy là không đủ.
Đoạn Thiên Hải là thương nhân, nghỉ hè tất nhiên sẽ không phát tiền lương cho Trì Yếm.
Trì Yếm muốn tìm việc làm, anh đọc không ít sách, nhưng mà chân chính thực tiễn, chỉ có sửa xe. Đây cũng không phải là kĩ năng lợi hại đáng hãnh diện, nhưng mà cũng không phải không dùng được.
Trì Yếm liên hệ với Đái Hữu Vi.
Đái Hữu Vi rất kinh ngạc: "Chú về sửa xe sao?"
"Không phải sửa xe, là cải tiến."
Đái Hữu Vi lẩm bẩm: "Anh còn cho rằng chú đến làm việc ở Đoạn gia sẽ không trở về làm công việc dơ bẩn này."
"Làm việc thêm vào nghỉ hè thôi."
Đái Hữu Vi nói: "Nhưng ai dám đưa xe cho một tên nhóc cải tiến chứ! Hơn nữa ai lại dư tiền làm vậy."
Trì Yếm nói: "Tôi không cần tiền."
"? ? ?" Đái Hữu Vi không cách nào lý giải được, sau một lúc lâu mới nói, "Được rồi, anh có thể hỏi giúp chú, nhưng anh nói nhé, nếu xảy ra chuyện thì đừng tìm anh."
"Ừm, không tìm anh."
Tháng bảy thời tiết oi bức, gió hạ mang theo không khí ngột ngạt, tiếng ve văng vẳng kéo dài.
Khương Thủy Sinh dùng thước
cuộn đo chiều cao cho Khương Tuệ, cô sắp mười ba tuổi cao lên hai cm, hiện tại là 157cm, Khương Thủy Sinh vui tươi hớn hở cười: "Tuệ Tuệ lại cao lên rồi, ăn nhiều cơm một chút, sau này còn cao hơn ba."
Khương Tuệ cũng cong mắt cười.
Mùa hè năm nay quá nóng, mặt cô bị nhiễm trùng nhiều lần, đặc biệt là sau lần đó trên núi đã tăng thêm thương thế, tới tháng bảy, Khương Thủy Sinh sợ miệng vết thương bị kín gió mới dẫn cô đi gỡ băng gạc.
Bác sĩ cẩn thận vạch lớp gạc ra, Khương Tuệ cực kỳ phối hợp, ngoan ngoãn nghiêng nửa bên mặt.
Mọi người nhìn nửa bên mặt của cô thật lâu không nói.
Hàng lông mi thật dài, không phải rất cong nhưng lại dày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng không gầy, hơi hơi có chút thịt, đôi mắt đào hoa sáng ngời lại to tròn, đuôi mắt như có vầng sáng nhàn nhạt. Trên làn da trắng nõn có dấu vết nhợt nhạt.
Nửa bên mặt của cô thoạt nhìn tựa thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn.
Bác sĩ gần như bị manh hóa: "Ai da, con gái của anh xinh thật. Nhìn một lát mà tôi muốn sinh đứa thứ hai luôn."
Khương Tuệ quay đầu lại, chớp chớp mắt.
Vết xanh tím ở nửa mặt còn lại cũng tan, thật ra nếu lần trước không bị ngã nghiêm trọng như vậy ở sau núi, vết thương của cô sớm đã lành.
Bác sĩ sờ sờ mái tóc mềm mại của cô: "Vết thương của cháu hồi phục rất khá, chắc là hai tuần sau sẽ tróc vảy. Trở về dưỡng thương, tạm thời đừng đi luyện tập thăng bằng, trời nóng, bị cảm nắng cũng không tốt. Qua kỳ nghỉ hè này, cháu sẽ rất xinh đẹp."
Khương Thủy Sinh cũng ngây người hồi lâu, hắn gãi gãi đầu, cười đến vui vẻ, hắn với vợ cũng không phải rất đẹp, sao Tuệ Tuệ lớn lên lại xinh đẹp tinh xảo như vậy.
Khương Tuệ nói lời cảm ơn bác sĩ, Khương Thủy Sinh rất nghe "Lời dặn của bác sĩ", để Khương Tuệ tạm thời không ra ngoài luyện thăng bằng. Cô có thể ở nhà giúp hắn xử lý dược liệu, hoặc là làm bài tập hè.
Hiện giờ Trì Nhất Minh không còn ở đây, Khương Tuệ tự nhiên mừng rỡ vô cùng.
Ánh nắng tươi sáng của mùa hè chiếu xuống đại viện, đến tháng tám, Tôn Tiểu Uy cùng một đám con trai trong đại viện đi đá bóng trong sân.
Trong đám tiểu thiếu niên, Tôn Tiểu Uy mặc đồ tốt nhất, quần jean là kiểu dáng ông ngoại đặt riêng mang về từ đế đô, đúng là tiểu phú nhị đại. Năm nay cậu ta mười bốn tuổi, học ở trường tư nhân, khác trường với đám Trì Nhất Minh Khương Tuệ.
Cậu ta đá bóng lướt qua những bông hoa xinh đẹp, đập vỡ cửa kính thủy tinh.
Những mảnh thủy tinh nhỏ rơi xuống, có người vui sướng khi kẻ gặp họa mà cười: "Tôn Tiểu Uy, cậu đá vỡ cửa kính nhà chú Khương rồi, xem cậu làm sao bây giờ!"
Tôn Tiểu Uy chả có gì sợ hãi, cậu ta chẳng hề để ý mà vẫy vẫy tay: "Không sao, chú Khương tính tình rất rốt, nói một tiếng sẽ không sao. Tớ sẽ bồi thường tiền."
Cậu ta vô cùng xa hoa, năm 2000 trong túi của đám thiếu niên có năm đồng đã tính là không tồi, cậu ta sờ sờ rồi móc ra một tờ 100, một tờ 50.
Những người khác hâm mộ nhìn cậu ta, có ông nội làm quan lại nhiều tiền thật là tốt.
Nếu là bọn họ, làm vỡ cửa kính nhà hàng xóm đã sớm hoảng muốn chết, mà Tôn Tiểu Uy lại không hề có ý thức việc mình gây rắc rối.
Cậu ta đứng trên mảnh vườn nhỏ đầy hoa bị nát, cà lơ phất phơ cất cao giọng nói: "Chú Khương! Thật ngại, cháu đá bóng làm vỡ cửa kính nhà chú rồi."
Một lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng, qua một lát lại có tiếng bước chân vang lên.
Tôn Tiểu Uy đợi một lát, cậu ta đang tính toán trong lòng, cửa sổ không đắt, trả hai ba mươi đồng đã là cực kỳ nể tình. Khương Thủy Sinh là người không tồi, hắn sẽ không đi cáo trạng với lão ba hung dữ của cậu ta.
Cậu ta nghĩ ngợi rồi không hề thấy áp lực, một cô bé leo lên cửa sổ, nhìn cậu ta qua cửa kính vỡ vụn.
Ánh nắng tháng tám vàng tươi, tiếng ve mùa hè nhẹ nhàng reo rắt bên tai.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn, hàng mi dài run run, ba phần ngây thơ bảy phần diễm lệ, có chút tức giận nhìn cậu ta.
Tôn Tiểu Uy: "..." Trong đầu cậu ta trống rỗng, đỏ mặt một lúc lâu, sau đó vết đỏ lan từ má đến bên tai.
Tôn Tiểu Uy lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, tớ, tớ đá bóng, không phải cố ý... Tớ trả tiền."
Giọng nói của cô bé không vui, cô chỉ trích: "Tôn Tiểu Uy, cậu dẫm lên hoa nhà tớ."
Hoa, hoa gì?
Khuôn mặt trước mắt cậu xinh đẹp như tiểu yêu tinh. Thiếu niên sửng sốt hồi lâu, cúi đầu nhìn dưới chân mình, mấy đóa hoa màu tím lam nằm thoi thóp dưới chân cậu ta, cổ Tôn Tiểu Uy cũng đỏ.
Tim cậu ta đập loạn nhịp, nhảy nhanh ra khỏi luống hoa, cuống quít dùng tay đỡ thân cây hoa.
"Rất xin lỗi, tớ hái cho cậu, không phải, tớ là nói, tớ sẽ trồng lại cho cậu!" Thiếu chút nữa cậu ta đã cắn đầu lưỡi của mình.
Đám con trai ở chỗ xa xa chỉ nhìn thấy Tôn Tiểu Uy đỏ mặt cào đất.
"Tôn Tiểu Uy làm sao vậy?"
"Si ngốc sao? Ha ha ha, cậu ta đang làm gì vậy, cào đất trồng hoa."
"Thật ngốc ha ha ha."
Tôn Tiểu Uy đến đầu cũng không dám nâng, hiện tại cái gì cậu ta cũng không nghe thấy, mặt đỏ như muốn chảy ra máu.
Cậu ta đặt 150 đồng lên cửa sổ rồi cất bước chạy đi.
Khương Tuệ ngơ ngác cầm 150 đồng, hơi buồn bực ló đầu ra: "Tôn Tiểu Uy, rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?" Cô bất ngờ bắt gặp ánh mắt của đám nhóc xa xa.
Tiếng cười của các thiếu niên đột nhiên im bặt, không ai cười Tôn Tiểu Uy nữa, dần dần, một đám đều đỏ mặt.