Editor: Yang Hy.
Từ sau ngày đó, Khương Tuệ không còn gặp lại Trì Nhất Minh.
Đến tháng mười hai, trường học bắt đầu chú ý đến các lớp sơ tam. Dù sao tỉ lệ lên lớp của bọn họ chính là sự đảm bảo danh tiếng của trường.
Mà Trì Nhất Minh đứng nhất khối, đã nhận được sự chú ý xưa nay chưa từng có.
Thành tích của cậu đặc biệt tốt, bởi vậy trường học để cậu đên các lớp đọc diễn văn cổ vũ mọi người.
Thời điểm cậu đến lớp Khương Tuệ, vẻ mặt chớp mắt liền lạnh, sau đó mang theo ý cười khiêm tốn, chia sẻ kinh nghiệm học tập cho mọi người. Khương Tuệ ngẩng đầu, phát hiện Trì Nhất Minh đang nhìn chằm chằm tấm bảng đen ở phía sau bọn họ, liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Trì Nhất Minh nói xong liền rời đi, tiếng bước chân đặc biệt nặng, ra khỏi cửa mặt liền trở nên khó coi.
Vì Trì Nhất Minh không dây dưa với cô, Khương Tuệ cũng bắt đầu coi trọng kỳ thi chuyển cấp. Cô không phải là thiên tài, nhưng cô cũng đủ nỗ lực, sau khi bệnh tốt lên thành tích của cô cũng được nâng lên.
Đề có thể viết xong, điểm đạt được tất nhiên cao.
Mục tiêu của Khương Tuệ là Cửu Trung của thành phố R.
Đây là trường cao trung tốt nhất thành phố R.
Cô đã từng không thi đậu, vì thế lần này quyết định nỗ lực gấp bội.
Khương Thủy Sinh mỗi lần về nhà đều nhìn thấy cô đang chăm chỉ làm bài trong phòng, hắn đau lòng nói: “Tuệ Tuệ đứng lên hoạt động đi, thân thể quan trọng hơn học tập, học tập chỉ cần vừa vừa là được.”
Khương Tuệ dở khóc dở cười, có lẽ ba cô là người duy nhất khuyên con gái không cần nỗ lực học tập như vậy.
Cô nói: “Cô cố gắng thêm nửa năm nữa, thi đậu cao trung là tốt rồi.”
Không có thiên phú, cũng không thể để nỗ lực vẫn thua người khác một bước. Lúc còn trẻ khinh cuồng, trưởng thành mới biết được học tập quý giá cỡ nào. Không được sinh ra từ một gia đình giàu có, cũng chỉ có thể dùng đôi tay của mình mở ra một con đường.
Bận bận rộn rộn học tập, chẳng mấy chốc liền đến nghỉ đông.
Năm nay tuyết rơi đặc biệt muộn, tháng hai năm 2002, trận tuyết dày đặc mới đến thành phố R.
Khương Tuyết bị bệnh nặng.
Khương Tuệ vẫn ở nhà bác cả ăn tết, lo lắng chăm sóc cho chị họ. Khương Tuyết gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn mũm mĩm, cả cằm đôi cũng biến mất, cô bị sốt, thần trí cũng không còn thanh tỉnh.
Hình như chị họ thích một người, nhưng người đó lại không thích Khương Tuyết.
Khương Tuyết từ cao trung đã bắt đầu thích hắn, viết thư tình, đem toàn bộ tiền tiêu vặt mua quà cho hắn. Tâm hồn thiếu nữ, những suy nghĩ bay bổng đều đặt trên một người.
Sau đó Khương Tuyết lên đại học, mỗi buổi sáng đều dậy đặc biệt sớm để chiếm chỗ trong thư viện cho hắn, thấy hắn tới liền vội vã chạy trốn, mỗi khi hoàng hôn lại đi chạy bộ rồi làm bộ ngẫu nhiên gặp được.
Ước mơ của nam sinh kia là ca hát, chỉ cần có thời gian rảnh Khương Tuyết lại đi hỏi xem nơi nào có cơ hội lên đài.
Thời cao trung cô lớn mật thích hắn, lại bị hắn tuỳ tiện cự tuyệt.
Sau đó lên đại học yên lặng thích hắn, hắn vẫn lạnh như băng. Cho đến gần đây, hắn vì một cô gái khác, mắng Khương Tuyết ác độc không biết xấu hổ, Khương Tuyết ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng ném tờ danh ngạch của cuộc thi ca hát mà khó khăn cô mới xin được vào thùng rác.
Trở về cô liền bị bệnh.
Một người dù thích nhiều hơn nữa nhưng lại phải hèn mọn lấy lòng thì vẫn phải chịu đựng sự giày vò không ngừng.
Khương Tuyết mơ hồ nắm chặt tay Khương Tuệ, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Cao Quân…”
Khương Tuệ khe khẽ thở dài, sờ trán chị họ, ôn nhu đáp: “Ở đây.”
Nước mắt Khương Tuyết đột nhiên chảy xuống khóe mắt.
Vào đêm giao thừa, Khương Tuyết đã tốt lên. Cô kéo một cái hộp ở dưới gầm giường, lấy ra cuốn album và một đĩa CD.
Ánh mắt Khương Tuyết ảm đạm đi một chút rồi lại cười rộ lên: “Tuệ Tuệ, em có thể giúp chị một chuyện không?”
Cuốn album kia là Khương Tuyết rất nỗ lực mới giành được, là bài hát của ca sĩ mà Cao Quân thích. Còn đĩa CD, là rất nhiều năm hắn ôm guitar luyện tập ở phòng học, cô lặng lẽ thu âm rồi chỉnh sửa, làm thành cuốn “Album” cho hắn.
Có lẽ ở trong mắt Cao Quân, Khương Tuyết tuỳ tiện vô tri lại hoa si, nhưng mà cô thật sự đã rất tận lực.
Toàn bộ thanh xuân, đều dùng để thích hắn.
..
Khương Tuệ cầm album đi tới hẻm Lý Tử.
Tết nhất, con hẻm Lý Tử vẫn lạnh lẽo như cũ. Con ngõ nhỏ này có tiền thuê rẻ nhất nhưng cũng rất dơ loạn.
Cô bước qua vũng nước nhỏ, không biết Trì Nhất Minh đang ở chỗ nào, cô sợ hắn lại lập tức xuất hiện ở trước mặt mình.
Nhìn mỗi cánh cửa đều giống như nhà bọn họ.
Cũng may đến khi tìm thấy địa chỉ ghi trên tờ giấy, cô cũng không nhìn thấy ai lao ra dọa mình.
Bầu trời đầy tuyết, Khương Tuệ cầm ô, hơi thở biến thành màu trắng. Cô dựa theo lời dặn dò của chị họ, tìm được địa chỉ cũng không gõ cửa, cô nhét đồ vào khe hở cửa.
Vừa mới nhét vào, cửa liền mở ra, để lộ một khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ.
Hắn ước chừng hai mươi tuổi, tóc và quần áo đều rất sạch sẽ. Nhìn thấy Khương Tuệ hắn ngẩn người, sau đó khẽ nhíu mày: “Em và Khương Tuyết là?”
Khương Tuệ trong lòng kinh ngạc, cô và Khương Tuyết là chị em họ, nhưng mà diện mạo chỉ giống hai ba phần. Liếc mắt nhìn cô một cái liền có thể liên tưởng đến Khương Tuyết, người này nhất định rất quen thuộc với Khương Tuyết.
Là Cao Quân...
Cao Quân cúi đầu, nhìn album: “Đây
là cái gì?”
Là Khương Tuyết từ bỏ thích.
Khương Tuệ nhẹ nhàng thở dài, dựa theo lời chị họ, cô nói: “Là rác mà Khương Tuyết không cần nữa.”
Cao Quân ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay nhặt album cứng đờ. Đốt ngón tay tái nhợt, tựa như không cầm album lên được.
Khương Tuệ xoay người rời đi.
Gió tuyết thổi vào ô của cô, tạo thành lực cản rất lớn, mái tóc dài hơi xoăn bị gió thổi đến có chút hỗn loạn.
Một con mèo hoa, run bần bật đi ngang qua người cô. Cô nhìn theo dáng vẻ sợ hãi của nó và thấy Trì Nhất Minh đang đổ nước bẩn sau khi giặt quần áo xong.
Trì Nhất Minh bưng một cái chậu nhựa, ánh mắt cũng dừng trên người cô.
Khương Tuệ giật mình, ánh mắt nhìn cậu. Ngày mùa đông, Trì Nhất Minh hoàn toàn khác với hình tượng chú ý thể diện ở trường, cậu mặc một cái quần bông, có hoa.
Nhìn nó rất… ấm áp.
Để tóc ổ gà, mang dép bông, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Khương Tuệ có chút buồn cười, nhưng giây tiếp theo phản ứng lại cô liền nhịn xuống.
Cậu đổi sắc mặt: “Cậu quay đầu lại cho tôi!”
Tuyết dày rơi trên ô, cô thu ô lại, không nói hai lời liền nhanh chóng chạy trốn, chạy xa mới cười ra tiếng.
Cô cười thoải mái đến như vậy, tuyết ôn nhu rơi xuống trên người cô.
Trì Yếm đứng ở đầu hẻm và chứng kiến hết mọi thứ, anh rũ mắt xuống.
Anh vươn ngón tay ra, xoa xoa vết máu trên mặt.
Lúc Khương Tuệ nhìn thấy anh, nụ cười lập tức cứng đờ.
Quần áo Trì Yếm rách nát, nửa bên mặt đều là vết máu.
Máu rỉ ra từ cổ tay anh, từng giọt rơi xuống, tựa như hồng mai nở rộ trên nền tuyết.
Cô hỏi: “Trì Yếm, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Yếm nâng mắt, thanh âm có chút lạnh lẽo: “Lần trước là Trì Nhất Minh trêu chọc em, lần này thì sao? Em chủ động tới trêu chọc nó à?”
Khương Tuệ sửng sốt: “Cái gì?” Cô phản ứng lại mới hiểu được, cô xuất hiện ở hẻm Lý Tử, bản thân lại không nói rõ.
Trong mắt Trì Yếm, cô thấy vài tia lãnh đạm, anh cho rằng cô với Trì Nhất Minh là
dục cự hoàn nghênh[1].
[1] Dục cự hoàn nghênh: Chính là từ chối để tăng thêm tình thú và kích thích cho đối phương. Khương Tuệ nhíu mày: “Anh nghe em nói, em tới hẻm Lý Tử để tìm một người khác. Tìm giúp chị họ của em, không có liên quan đến Trì Nhất Minh.”
Tuyết rơi xuống người Trì Yếm, khụ một tiếng, máu từ khóe miệng anh tràn ra.
Năm nay anh mười tám tuổi, so với chiếc quần hoa buồn cười của Trì Nhất Minh, anh mặc chiếc áo gió đơn bạc, bả vai gầy ốm rộng lớn phủ đầy tuyết.
Khương Tuệ chưa từng thấy người ta hộc máu, cô vội vàng chạy tới: “Trì Yếm, anh bị hộc máu, anh đến bệnh viện đi.”
Thân thể anh lung lay sắp đổ, nhưng cô còn chưa đụng vào, anh bỗng nhiên lùi về sau một bước: “Đừng tới đây!”
Anh nhắm mắt: “Đừng tới đây, cách tôi xa một chút.”
Cơn gió tháng hai thổi vào tận phổi.
Thổi vào làm anh thanh tỉnh lại đau đớn.
Cô có lẽ thích Trì Nhất Minh hoặc có lẽ không. Nhưng anh hiểu rõ, dù thích hay không, cảm xúc của cô đều là cho Trì Nhất Minh. Khương Tuệ cười vì Trì Nhất Minh, chán ghét cùng phiền não cũng thuộc về Trì Nhất Minh, vậy Trì Yếm có cái gì?
Có lẽ có thương hại và đồng tình.
Nhưng mà hai thứ đó, là thứ mà một người đàn ông không cần nhất.
Anh trước nay chưa từng trêu chọc cô, chỉ là xa xa nhìn.
Nhưng mà anh hận Khương Tuệ đồng tình với mình.
Một mặt bố thí, một mặt làm người ta khắc cốt mà không cầu được. Cô cho rằng anh có thể kìm nén tâm trạng lãnh đạm bình tĩnh bao nhiêu năm? Một năm, 5 năm, hay là mười năm?
Khương Tuệ lại lần nữa nghe thấy anh kêu cô không được tới gần, cô dừng bước chân đứng tại chỗ.
Trong hẻm Lý Tử, Trì Nhất Minh thay quần, dùng tay chải chải lại tóc rồi chạy như bay ra cửa: “Khốn kiếp! Khương Tuệ, cậu đứng lại cho tôi!”
Giọng nói vang lên từ chỗ xa xa, cực kỳ bừa bãi, Khương Tuệ theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trì Yếm.
Trì Yếm cũng lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, anh nói: “Nhanh chóng cút đi.”
Lời nói lạnh nhạt lại hung ác.
Khương Tuệ tựa như quay lại cảnh bị Trì Yếm tiên sinh “Nổi tiếng xấu tính” mắng đến khóc, cô mím môi, nhìn vết máu ở nửa bên mặt anh, cắn răng chạy đi.
Cô đi được vài bước, phía sau vang lên một tiếng ầm thật lớn.
Khương Tuệ quay đầu lại, thiếu niên ngã xuống nền tuyết.