*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yang Hy.
Khương Tuệ thừa nhận, mấy năm nay trôi qua đều đặc biệt dễ chịu.
Trì Yếm đi rồi, Trì Nhất Minh mất tích, cô như ý nguyện thi đậu vào Cửu Trung, ba đi kiểm tra thân thể cũng không xuất hiện vấn đề gì. Những người không thích đều đã rời đi, người cô quý trọng vẫn bình an vô sự, không còn chuyện nào tốt hơn chuyện này.
Thế nên hơn hai năm khoan khoái, gần như làm cô quên mất, lúc sơ tam Trì Nhất Minh không phải mất tích, mà là được Trì gia nhận lại.
Về chuyện này, cô có biết chút nội tình.
Cha ruột của Trì Nhất Minh, Trì Tấn Hoa cực kỳ có tiền, nhưng mà sau khi kết hôn, ông đã quen với mẹ Trì Nhất Minh. Mẹ Trì Nhất Minh lúc đầu không biết ông đã kết hôn, cho đến khi bị Trì phu nhân tìm tới cửa, bà không muốn làm tiểu tam liền phẫn nộ rời đi, nhưng mà khi đó trong bụng đã có Trì Nhất Minh.
Mẹ Trì Nhất Minh rất quật cường, cũng không muốn nhắc lại đoạn quá khứ này với bất kỳ ai, bà chẳng sợ nghèo khổ, một mình mang theo con trai. Cho nên rất nhiều năm sau, Trì Tấn Hoa mới biết được thì ra mình còn có một đứa con lưu lạc bên ngoài.
Trì Tấn Hoa và Trì phu nhân chỉ có một đứa con gái, bởi vậy Trì Tấn Hoa kiên trì tìm con trai về, đối với đứa con trai làm ông kinh hỉ này có thể nói là
hữu cầu tất ứng[1]. Cậu thiếu niên lúc trước ở đại viện cơm ăn không đủ no, hiện giờ đã biến thành Trì thiếu nổi tiếng gần xa.
[1] Hữu cầu tất ứng (有 求 必 應): Cứ xin sẽ được. Khương Tuệ bị Tôn Tiểu Uy thông báo tin tức này, tâm liền lạnh xuống.
Nhưng mà cô cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể gửi hy vọng rằng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, Trì thiếu có cuộc sống mới có thể quên cô đi.
Tháng chính trước khi khai giảng, Khương Tuệ nói với Khương Thủy Sinh: “Quà sinh nhật năm nay cũng là hy vọng ba đi kiểm tra thân thể một lần.”
Khương Thủy Sinh nói: “Đứa nhỏ này, thân thể của ba rất tốt, không cần phải tiêu tiền vào việc này.”
Khương Tuệ nghiêm mặt nói: “Quà sinh nhật cần phải hoàn thành.”
Khương Thủy Sinh mỉm cười: “Được được, nghe Tuệ Tuệ.”
Khương Tuệ lúc này mới cao hứng lên.
Khương Thủy Sinh nói: “Năm nay con lên cao tam
(lớp 12), qua một năm nữa phải thi đại học, con ở lại trường ba không yên tâm, hay là ba thuê một phòng để tới chăm sóc con nhé?”
Khương Tuệ vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần.” Khương Thủy Sinh là điển hình cho bậc phụ huynh trung thực lại tốt bụng, ở trong mắt hắn, con cái thi đại học cực kỳ trọng yếu, cần phải bầu bạn, Khương Tuệ vì muốn hắn bỏ ý nghĩ đó, cô đành phải nói, “Ba tới đó con sẽ bị phân tâm.”
Vừa nghe thấy sẽ phân tâm, Khương Thủy Sinh nào còn dám kiên trì: “Vậy khi nào được nghỉ con trở về ba nấu đồ ăn ngon cho con.”
Khương Tuệ cười tủm tỉm đáp ứng.
Cửu Trung cách nhà rất xa, bởi vì muốn học tiết tự học buổi tối, Khương Tuệ lựa chọn ở lại trường.
Trường bọn họ chia bốn người một phòng, khai giảng Khương Tuệ mới đến phòng ngủ, bạn cùng phòng hai mắt sáng bừng: “Tuệ Tuệ tới!”
Mọi người sôi nổi cười rộ lên: “Tuệ Tuệ!”
Khương Tuệ nhu hòa đáp một tiếng, lấy quà từ trong cặp ra cho các cô: “Đậu nành xanh, tớ tự làm, các cậu nếm thử đi.”
(Ảnh minh hoạ cho món đậu nành xanh) Ba nữ sinh thò đầu qua, Đặng San ngửi mùi thơm, vui sướng nói: “Tuệ Tuệ cậu quả thực là trân bảo!”
Là bạn cùng phòng hai năm, mọi người đều cực kỳ hiểu nhau. Bọn họ cũng không khách khí với Khương Tuệ, sôi nổi lấy quà của mình ra đưa cho Khương Tuệ.
Ba người trong phòng ngủ là Đặng San, Mã Giai Ức, Vương Lan.
Đặng San là người thích lảm nhảm, Mã Giai Ức đeo mắt kính, là đại học bá, còn Vương Lan tương đối trầm mặc ít lời. Khương Tuệ ở lớp học có mối quan hệ cực kỳ tốt, bạn cùng phòng cũng rất thích cô.
Đậu mà Khương Tuệ mang đến rất thơm, mùi thơm ấy kích thích vị giác, mấy cô gái giành nhau ăn hết, Đặng San hận không thể mút ngón tay, chưa đã thèm nói: “Ăn ngon thật, còn ngon hơn đồ ăn vặt.”
Mã Giai Ức gật gật đầu.
Khương Tuệ dọn dẹp lại giường, buổi tối lúc đi ngủ, Đặng San đột nhiên hỏi các cô: “Các cậu có thấy trung tâm thương mại ở bên ngoài trường chúng ta không?” Cô nàng rất hưng phấn, “Qua mấy ngày nữa sẽ mở cửa! Đây là trung tâm thương mại đầu tiên ở gần trường chúng ta.”
Khương Tuệ nằm xuống giường, nghe thấy Vương Lan nhỏ giọng hỏi: “Là trung tâm loại nào? Trò chơi điện tử hay là siêu thị?”
Đặng San hưng phấn muốn chết: “Không đúng không đúng, đều không phải. Không phải loại như tiệm net ấy, trên mạng nói, là dành cho phụ nữ, nhà hàng, quần áo, túi xách, trang sức!”
Ngay cả Mã Giai Ức đang đọc sách cũng kinh ngạc nâng đầu: “Ai lại mở trung tâm thương mại ở bên ngoài trường học chứ? “
Không sợ lỗ vốn sao?
Đầu năm nay, học sinh cao trung đâu ra có năng lực tiêu phí, đừng nói đến trang sức, quần áo, túi xách, bọn họ mỗi ngày đều mặc đồng phục, đến quần áo của mình cũng không được mặc, mở trung tâm thương mại tuy làm người ta rất hưng phấn, nhưng có thể nhìn, cũng không mua nổi.
Khương Tuệ cũng cực kỳ nghi hoặc, lúc trước cô không học ở Cửu Trung, bởi vậy không biết bên ngoài trường có mở trung tâm thương mại hay không.
Nhưng lúc tới trường cô cũng có thấy, toà nhà xa hoa cách trường học không xa thật sự đã đưa ra thông báo mở trung tâm thương mại.
Đặng San nói: “Quan tâm làm gì, mua không nổi thì cũng có thể đến nhìn cho đỡ nghiện cũng được.”
Khương Tuệ cũng không rối rắm lâu, hiện tại cô cực kỳ tiết kiệm, rất ít khi mua quần áo mới, hận không thể đưa hết tiền cho Khương Thủy Sinh, phòng ngừa bệnh tật phát sinh.
...
Một tuần sau khi khai giảng, cảm giác hưng phấn của các bạn học phai nhạt đi một chút.
Cho đến thứ tư, chủ nhiệm lớp cô Nhạc đột nhiên tuyên bố: “Lớp chúng ta có một bạn học mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”
Các bạn học hai mắt sáng bừng, ai lại đến lớp sau khi khai giảng một tuần?
Bọn họ phối hợp vỗ tay, thiếu niên tay cắm túi đi vào lớp.
Cậu mặc sơ mi trắng,
khóe miệng hơi cong, ánh mắt quét qua phòng học một vòng rồi dừng trên người thiếu nữ ngồi hàng thứ hai, cậu nghiêng đầu, ý cười thu lại một chút, sau đó mở miệng nói: “Tớ là Trì Nhất Minh.”
Trong phòng học an an tĩnh tĩnh.
Sau đó tiếng vỗ tay mới thưa thớt vang lên.
Khương Tuệ ở ban ba, cao tam tổng cộng có 26 lớp, năm lớp đầu là lớp tiên phong, có thể vào Thanh Hoa Bắc Kinh, bởi vậy ngần ấy năm, hiếm khi có học sinh xếp thẳng vào lớp.
Trì Nhất Minh là người duy nhất.
Khương Tuệ đơ mặt, chỉ có cô không vỗ tay.
Trì Nhất Minh đứng ở trên bục giảng, tùy ý nhìn chằm chằm cô lát. Chậc, trưởng thành rồi.
Rất xinh đẹp nhưng vẫn là bộ dáng muốn chết không muốn sống kia, thật làm người ta chán ghét.
Cô Nhạc nói: “Thành tích của bạn học Trì Nhất Minh rất xuất sắc, là người từng đứng nhất trường, toán học và vật lý đều đạt điểm tuyệt đối. Hy vọng các bạn học có thể đối đãi với bạn học mới nhiệt tình thân thiện một chút.”
Còn một chỗ trống ở hàng cuối cùng, Trì Nhất Minh đi thẳng đến đó ngồi xuống.
Cậu nhìn Khương Tuệ một lát, lại quay đầu đi.
Ngồi cùng bàn là một cậu khá béo, Trì Nhất Minh nâng cằm: “Người ngồi hàng thứ hai, cột tóc đuôi ngựa? Là đoá hoa của lớp sao?”
Cậu béo nhìn Khương Tuệ, đỏ mặt nói: “Đúng vậy.”
Trì Nhất Minh cười một cái.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Lâu như vậy, cậu còn nhớ rõ hương vị của khoai tây xào tiêu kia, thiếu chút nữa cậu đã nhỏ cái thứ đó ra.
Không vội, hiện tại sẽ chơi với cô thật vui.
Chưa đến nửa ngày, mọi người đều biết bối cảnh của Trì Nhất Minh. Con trai của kẻ có tiền! Khó trách lại có thể được xếp thẳng vào lớp.
Cậu có ngoại hình đẹp, ánh mắt tuấn lãng, môi phá lệ hồng, có chút hương vị không kềm chế được.
Cuộc sống cao tam cứng nhắc dường như đột nhiên có sức sống, bởi vì sự xuất hiện của cậu mà tươi sống lên.
Vừa tan học Khương Tuệ liền chạy, cô không dám quay đầu lại, nhanh chóng chạy đến nhà ăn.
Trì Nhất Minh loại người này, hiện tại có tiền liền tự cho mình rất cao, cậu ta rất xem thường thứ như nhà ăn tập thể.
Trì Nhất Minh mới đứng lên, Khương Tuệ liền chạy xa.
Cậu nghiêng đầu, nói với cậu béo: “Đoá hoa ở lớp cậu thật có sức sống.”
Cậu béo lúng ta lúng túng nói: “Cậu ấy rất tốt.”
Trì Nhất Minh cười nhạo một tiếng.
Nhưng mà cậu không đuổi theo.
Cậu có một điều kiện khi tới đây học, thành phố R tuy là cố hương, nhưng thành phố S mới là căn cứ địa của ba cậu. Cho nên một lát nữa Trì Nhất Minh phải đi ăn vài bữa cơm xã giao với các doanh nhân ở thành phố R.
Trì Tấn Hoa bồi dưỡng cậu như người nối nghiệp, cậu phải làm ra chút thành tích cho ba mình ở thành phố S.
Cho nên lúc trước cậu đi ăn cơm với Đoạn gia còn có Tôn gia.
Rốt cuộc, cường long có nhượng bộ với bọn rắn độc không?
...
Đang là giữa tháng chín, bầu trời vẫn còn mưa.
“Trì thiếu, ngài ngồi đi, anh ta sẽ đến nhanh thôi.”
Trì Nhất Minh lạnh mặt, châm chọc nói: “Người đến từ đảo H, mặt mũi thật đúng là lớn.”
Trợ lý của cậu lập tức nói: “Ngài cũng đã nghe nói qua Tam gia, chính là người làm lũng đoạn nửa thị trường trang sức, người hôm nay tới nghe nói là người thừa kế của ông ta. Mặc kệ thế nào, chúng ta nếu muốn phát triển ở thành phố R, cũng phải có quan hệ tốt với anh ta.”
Trì Nhất Minh đưa mắt nhìn đồng hồ: “Trễ mười phút, mẹ nó đang đùa với ông đây sao?”
Trợ lý lau mồ hôi lạnh: “Có lẽ trên đường có chuyện gì đó, ngài từ từ, chờ một chút. Ngài yêu cầu cái gì, tôi đi lấy cho ngài? Uống cà phê không?”
Trì Nhất Minh đạp hắn một cước: “Cút.”
Mưa to rào rạt, một chiếc Rolls-Royce màu đen lái tới.
Tài xế giơ chiếc ô, mở cửa sau ra.
Người đàn ông đạp giày da lên mặt đất, tài xế lập tức che ô cho anh.
Phía sau xe vài người lục tục đi xuống.
Trì Nhất Minh liếm liếm khoang miệng, ác ý mà cười cười.
Ồ, phô trương không tồi.
Người đàn ông bước ra khỏi xe rất cao, anh mặc tây trang. Lúc người nọ nâng mắt, nụ cười của Trì Nhất Minh đột nhiên cứng đờ, sắc mặt cũng chậm rãi thay đổi.
Người đàn ông từ trong xe bước ra, trên sườn mặt có một vết sẹo rất rõ ràng, uốn lượn từ trán cho đến cằm.
Vết thương này làm cho diện mạo vốn kiên nghị lạnh lùng lại sinh ra một tia sắc bén cùng tàn nhẫn, loại trưởng thành làm người ta kinh sợ. Trì Nhất Minh không thèm để ý đến sự thay đổi bên ngoài, dù sao đàn ông cũng không dựa mặt để ăn cơm, nhưng mà nhìn vết sẹo đó liền biết tình huống lúc ấy rất hung hiểm.
Thật đúng là, vì vinh hoa phú quý mà không muốn sống nữa.
Nhớ tới thân phận hiện tại của Trì Yếm, Trì Nhất Minh trong mắt lạnh băng, cậu mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, anh.”
Trì Yếm đứng dưới ô, nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Đã lâu, Nhất Minh.”