Editor: Yang Hy.
Đầu kia cúp điện thoại, Khương Tuệ mới tức giận đến cắn chặt răng. Khương Thủy Sinh ở trong phòng hỏi: “Tuệ Tuệ, ai vậy?”
Khương Tuệ nhanh chóng nói: “Không có gì, bán bảo hiểm thôi ạ.”
“Ồ, vậy con cúp máy rồi đi ngủ sớm một chút.”
“Vâng.”
Khương Tuệ mới gội đầu xong đang lau tóc, trong lòng có một chút buồn bực. Hôm nay lúc cô trở về, đã nói chuyện Trì Yếm không mua nhà bọn họ cho Khương Thủy Sinh, lúc ấy Khương Thủy Sinh đặc biệt cao hứng, thở hắt ra, kết quả buổi tối Trì Yếm lại đổi ý.
Khương Tuệ định đàm phán một mình, nếu sự việc hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển, lúc ấy lại nói cho Khương Thủy Sinh.
Trước kia mọi người đều nói Trì Yếm tính tình không tốt lắm, có lẽ là thời niên thiếu chịu quá nhiều tôi luyện và suy sụp, tâm anh cũng trở nên tàn nhẫn. Khương Tuệ thấp thỏm trong lòng, nhưng cô nhớ tới trước kia mình đối xử với Trì Yếm cũng không tính là kém, có lẽ cầu xin, thái độ của anh sẽ dịu xuống.
Lúc này ở “Non sông tươi đẹp”, Trì Yếm lại đứng bên ngoài hút hai điếu thuốc, sau đó mới đi vào.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, Trì Yếm biết đây là sai lầm, gần như câu nói kia vừa mới ra khỏi miệng, trong lòng Trì Yếm liền có chút táo bạo.
Thủy Dương nhìn ra anh thất thần: “Như thế nào? Tiểu minh tinh vừa rồi anh không thích sao?”
Trì Yếm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Cậu thích thì cậu chơi đi.”
Thủy Dương sờ sờ mũi: “Em chơi không nổi.”
Đám người Dương Tung chơi rất high, đang ôm hôn mấy cô gái.
Thủy Dương tặc lưỡi: “Vẫn là bên này chơi vui hơn, những người phụ nữ trên đảo, còn thô tráng hơn cả đàn ông, nhìn thôi cũng chả ăn nổi.” Hắn nói tới nói lui, nhưng cũng không định bắt đầu, nói đùa, ông chủ còn chưa động vào, hắn chơi vui vẻ thì tính là gì. Lùi một vạn bước mà nói, xã giao có thể, nhưng có vài thứ tốt nhất đừng đụng vào.
Ánh mắt Thủy Dương băn khoăn nhìn qua nhìn lại mấy người phụ nữ mặc đồ mèo, lại nhìn Trì Yếm không hề dao động, không biết vì sao, hắn lại đột nhiên nhớ tới Khương Tuệ.
Cô gái kia ăn mặc vô cùng giản dị, môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa hơi tròn. Tuổi còn chưa bao lớn, sau này sẽ còn xinh đến thế nào đây? Ngay cả khi đưa vào giới giải trí, cũng không ai so được với loại phong tình này của cô.
Thủy Dương nói: “Ông chủ, anh thích cô bé lúc chiều sao?” Người ta quá ngoan, Thủy Dương cũng ngại họi là phụ nữ.
Thủy Dương vốn cho rằng Trì Yếm sẽ phủ quyết, nhưng chớp mắt Trì Yếm liền cứng đờ, ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn hắn.
Mẹ nó! Thủy Dương trừng lớn đôi mắt, lập tức liền hiểu rõ, thật đúng là thích.
Trì Yếm bực bội thật sự: “Thu hồi cái biểu tình kia của cậu đi.”
Thủy Dương lập tức cười tủm tỉm nói: “Được được được.”
Trì Yếm mím môi, thật hối hận. Đã nói không quấy rầy cô, vừa rồi anh chỉ là đầu óc không thanh tỉnh, có lẽ là do uống vào chút rượu, mới có thể lật lọng nói như vậy.
Trì Yếm nói: “Ngày mai cậu gọi điện thoại cho cô ấu, nói là hôm nay tôi uống say, lời nói không tính, nhà cô ấy tôi sẽ không cưỡng chế mua, cũng không cần nói chuyện với tôi.”
Thủy Dương thật lâu mới tiêu hoá được, thiếu chút nữa đấm sô pha cười to, nhưng mà hắn nhin lại, nghẹn đến mức rất vất vả: “Được, không mua đúng không.”
Trì Yếm trong lòng phiền muộn: “Ừ.”
Thủy Dương nói: “Ông chủ, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
...
Thứ ba, Khương Tuệ nhận được điện thoại của Thủy Dương.
Thủy Dương phí chút công phu lấy được số điện thoại của cô, lại thừa dịp Khương Tuệ tan học liền gọi qua, Thủy Dương nghiêm túc nói: “Cô Khương, về chuyện nhà ở của cô, thật sự là cực kỳ khó xử, vốn dĩ công trình sắp khởi công, xây dựng thành một trang viên nhỏ theo phong cách châu Âu, nhưng nhà cô dược giữ lại, không khỏi có chút đột ngột.”
Khương Tuệ nhẹ giọng hỏi: “Bên các anh vẫn muốn mua sao?”
Giọng nói của thiếu nữ mềm nhẹ, như là gió xuân thổi qua mặt nước. Thủy Dương che lương tâm lại, nói: “Chuyện này cũng không phải không thương lượng được, nếu cô rảnh, hai bên có thể lại tâm sự, ông chủ dường như có kế hoạch khác.”
Khương Tuệ nhớ tới căn nhà, nói: “Tôi rảnh.”
Thủy Dương: “Hôm nay có thể chứ?”
Khương Tuệ cắn môi: “Ừm, tôi xin nghỉ.”
Thủy Dương cho cô một cái địa chỉ: “Vậy cô tự gọi xe đến, phí dụng chúng tôi sẽ chi trả.”
Đây là lần đầu tiên Khương Tuệ vì loại chuyện này mà xin nghỉ, cô sợ buổi tối đi không an toàn, dứt khoát xin nghỉ buổi chiều. Bình thường cô ở lớp học đặc biệt ngoan, bởi vậy chủ nhiệm lớp trực tiếp cho nghỉ.
Thế nên buổi chiều Trì Nhất Minh lái xe tới đi học, liếc mắt một cái liền thấy chỗ ngồi ở hàng hai trống không.
Cậu hỏi tên béo: “Đoá hoa kia đâu?”
Cậu béo lúng ta lúng túng nói: “Tớ cũng không biết, bạn cùng phòng của cô ấy nhất định sẽ biết.”
Trì Nhất Minh vì thế cười tủm tỉm đi hỏi Đặng San: “Giáo viên Vật lý nhờ tôi kêu Khương Tuệ qua đó một chuyến, Khương Tuệ đâu?”
Đặng San ngẩn người: “Cậu ấy xin nghỉ rồi, hình như muốn ra ngoài làm chuyện gì đó.”
Trì Nhất Minh lười biếng nói: “Ồ.” Tầm mắt cậu đảo qua bàn học của Khương Tuệ, xoay người liền ra khỏi phòng học, nhiệm vụ chủ yếu của Trì Nhất Minh dù sao cũng không phải học tập, điểm này các giáo viên đều biết.
Anh vừa rời đi, phòng học lập tức xôn xao.
“Lá gan của cậu ta thật lớn, giáo viên cũng chưa bao giờ nói cậu ta.”
“Ai kêu người ta có bối cảnh làm chi, nghe tới trang sức ‘Hứa hẹn’ chưa, của nhà cậu ta đấy.”
“Oa, khó trách…”
...
Khương Tuệ xuống xe thanh toán tiền rồi đi vào toà nhà.
Dựa theo Thủy Dương nói, cô vào thang máy lên phòng nghỉ ở tầng 12.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, 14:11 chiều.
Thủy Dương mở máy theo dõi liền thấy bộ dáng của thiếu nữ. Cô không mặc chiếc váy xanh nhạt giống ngày đó mà là một thân đồng phục. Áo khoác đồng phục hai màu xanh trắng của Cửu Trung, Khương Tuệ kéo khoá đến tận cổ, phía dưới là quần đồng phục màu xanh biển, cô cột tóc đuôi ngựa, an tĩnh ngồi trên sô pha, cực kỳ ngoan ngoãn.
Thủy Dương đột nhiên cảm thấy tội lội.
Thủy Dương tội lỗi gọi điện thoại nội bộ: “Ông chủ, ăn cơm không?” Sớm đã qua thời gian ăn trưa, người cuồng công việc kia vẫn không đi ra. Thủy Dương có đôi khi không thể nào hiểu được Trì Yếm, Tam gia đã rất tín nhiệm anh, nhưng Trì Yếm tựa như cái máy không biết mệt mỏi, sợ không đủ nỗ lực.
Trì Yếm nhíu mày, đang xem sách thẩm định trang sức, anh lạnh giọng nhắc nhở Thủy Dương: “Lá gan của cậu thật lớn, tôi đã nói lúc làm việc đừng làm phiền tôi.” Ngữ khí muốn ác liệt bao nhiêu liền ác liệt như vậy.
Thủy Dương nói: “Thật sự không nghỉ ngơi một chút sao?”
“Cút.” Trì Yếm cúp máy.
Thủy Dương không bực, cười tủm tỉm. Lý Tư ở một bên uống cà phê nhìn anh như tên tâm thần: “Biết ông chủ sẽ không ăn cậu còn làm phiền anh ấy, tự tìm ngược sao!”
Lý Tư chính là người phụ nữ ngày đó thay thế đàm phán chuyện nhà ở.
Lý Tư đi theo Trì Yếm từ hải đảo đến đây, nói thật, cũng coi như một đoá hoa ở đảo Hoành Hà, ngoại trừ có chút đen. Đây là một nữ cường nhân có năng lực tiêu chuẩn, Trì Yếm cũng chỉ dẫn theo những người như vậy.
Thủy Dương lại cầm lấy điện thoại, gọi nội bộ cho anh, cười hì hì nói: “Ông chủ.”
Trì Yếm “Cạch” một tiếng quăng bút máy xuống, trong mắt phẫn nộ: “Ở công ty đợi đến không có kiên nhẫn rồi sao?”
Thủy Dương nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, cô Khương nói là muốn tới cảm ơn anh, hiện tại đang chờ ở phòng nghỉ tầng 12, anh bận thì tôi kêu cô ấy về nhé?”
Đầu kia trầm mặc một chút.
Thủy Dương liếc mắt nhìn máy theo dõi, nói: “Người tới là khách, cô bé nhìn rất đáng thương, ngồi ở đó rất ngoan, đến nước cũng không
dám uống.”
Trì Yếm nói: “Cậu kêu cô ấy chờ một chút.” Anh mặc áo khoác vào rồi đứng dậy.
Lý Tư cũng đưa mắt nhìn máy theo dõi, cảm thấy có chút kỳ quái: “Kia là ‘Hộ bị cưỡng chế’?”
“Ai da, hộ bị cưỡng chế thật khó nghe, người ta là thật sự không muốn bán, chúng ta mới là ác long muốn đoạt đi lâu đài của công chúa nhỏ.” Thủy Dương cúp máy, lại gọi điện sang phòng nghỉ, nói, “Cô Khương, theo sự hiểu biết của tôi, chuyện này có thể thương lượng, ông chủ của chúng tôi rất mềm lòng, cô cầu xin một chút, ngữ khí tốt một chút, ông chủ sẽ đồng ý.”
Khương Tuệ bán tín bán nghi: “Thật không?”
“Đương nhiên, đi ra ngoài hỏi thăm một chút liền biết, Thủy Dương tôi chưa bao giờ gạt người!”
Khương Tuệ nói: “Anh ấy không đồng ý thì phải làm sao?”
Thủy Dương cho cô cái chủ ý: “Chuyện này rất dễ, anh ấy chưa ăn cơm, đang đói, cô mời anh ấy ăn một bữa, cắn người miệng mềm, anh ấy sẽ đồng ý.”
Khương Tuệ cảm thấy không đáng tin cậy lắm, nhưng Thủy Dương đã lưu loát mà cúp máy, còn đặc biệt tự giác mà tắt luôn máy theo dõi.
Lý Tư nghe được hết thảy, ngữ điệu cũng biến đổi: “Cậu lừa Trì Yếm tiên sinh?”
Thủy Dương nói: “Ồ, đâu có. Không phải anh ấy không giận sao?”
Lý Tư nghĩ lại, sắc mặt chậm rãi chuyển xanh.
Trì Yếm… Quả thật không phát giận.
...
Lúc Trì Yếm đi vào phòng nghỉ, thiếu nữ nâng mắt nhìn anh.
Cô lặng lẽ siết chặt ngón tay, đây là tín hiệu không vui. Cô chán ghét kẻ lừa đảo, nhưng kẻ lừa đảo bây giờ chỉ cần một câu là có thể hủy đi nhà cô. Đôi mắt cô trong veo, như là bầu trời được rửa sạch sau cơn mưa.
Trong lòng Trì Yếm nổi lên cảm giác khó chịu đến quỷ dị, anh dời mắt, ngồi cách cô rất xa.
Cả người anh toát lên loại cảm giác xa cách đáng sợ và lãnh đạm, anh gật đầu: “Chuyện nhà ở, xin lỗi.”
Tối hôm qua anh không được bình thường, có chút ý nghĩ không tốt, dù sao thời niên thiếu gặp được người kinh diễm như vậy, ít nhiều anh cũng có chút si niệm. Anh không phải là anh của hai năm trước, những suy nghĩ thầm kín của cậu thiếu niên đã mờ dần theo tiếng sóng từng ngày, anh lắng đọng lại đến nỗi nội tâm chỉ còn là một cục diện đáng buồn.
Cũng không ai biết nhìn người bằng Trì Yếm, từ trước cô đã không thích anh, hiện giờ cũng không có bao lớn biến hóa.
Điều tốt nhất anh có thể làm chính là cách xa người ta một chút.
Khương Tuệ nghe thấy anh nói xin lỗi, cho rằng anh là đang nói, chuyện nhà ở đã được định là mua rồi. Trong lòng cô hoảng loạn, áp xuống tâm trạng buồn bực, nhớ tới lời Thủy Dương nói, bất chấp tất cả: “Trì Yếm tiên sinh, tôi mời anh ăn một bữa cơm được không?”
Trì Yếm ngước mắt, anh lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, nhíu nhíu mày.
Khương Tuệ vừa nói xong cũng cảm thấy tự choáng váng, sao có thể tin vào lời nói không đâu vào đâu của Thủy Dương chứ, nhưng mà ngay sau đó, Trì Yếm nói: “Có thể, đi thôi.”
Anh cầm tây trang, dẫn đầu ra cửa, bước chân hơi nhanh, tựa như không muốn liếc nhìn cô một cái.
Khương Tuệ đi theo phía sau anh.
Cô sờ sờ túi tiền của mình, sau một lúc lâu khuôn mặt đỏ lên, Khương Tuệ trấn định: “Trì Yếm.”
Trì Yếm quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
“Anh có để ý ăn cơm chiên trứng không?”
Trì Yếm trầm mặc hồi lâu: “Không ngại.”
“Ồ.” Nàng nhỏ giọng nói, “Cơm chiên trứng ăn rất ngon.” Sự thật là cô không có tiền, một học sinh cao trung nhue cô, nghèo đến hàng thật giá thật.
Trì Yếm nói: “Ừm.”
Khương Tuệ tìm rất vất vả mới thấy một nhà hàng nhỏ đặc biệt bình thường. Ông chủ nhìn xem người đàn ông mặc tây trang rồi lại kinh ngạc nhìn cô gái mặc đồng phục: “Hai vị ăn cái gì?”
Khương Tuệ nói: “Hai chén cơm chiên trứng.” Cô áp xuống sự thẹn thùng, không dám nhìn sắc mặt Trì Yếm.
Cơm chiên trứng làm rất nhanh, Khương Tuệ đã ăn cơm trưa, cô dùng muỗng ăn một ngụm, sắc mặt liền đổi. Muối cho quá nhiều!
Cô vội vàng nhìn sắc mặt Trì Yếm: “Hay là, chúng ta đổi món đi?”
Trì Yếm dừng một chút: “Không cần.” Anh rũ mắt, ăn vài ngụm, mặt vẫn không đổi sắc.
Khương Tuệ đang rất hoài nghi vị giác của mình có vấn đề.
Người đàn ông đang ăn cơm, Khương Tuệ căng da đầu hỏi: “Trì Yếm tiên sinh.”
Trì Yếm bình tĩnh đáp: “Ừm, em có việc liền nói.”
Khương Tuệ không ôm hy vọng nhiều: “Anh có thể đừng mua nhà của tôi không? Tôi và ba đều cầu xin anh.”
Trì Yếm dừng động tác lại một chút, anh đã chuẩn bị tâm lý xong, ở trên đường anh đã biết chuyện tốt mà Thủy Dương làm, bởi vậy hiện tại cũng không ngoài ý muốn, vẫn như cũ bình tĩnh đáp: “Được.”
Khương Tuệ cẩn thận liếc nhìn anh một cái: “Lần này không đổi ý chứ?”
Anh khẽ mím môi mỏng, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng “Ừm”.
Khương Tuệ không còn tin anh, nhỏ giọng nói: “Nhà tư bản không thể tin.”
Rốt cuộc anh cũng ngước mắt nhìn cô, dùng cái loại ánh mắt mà Khương Tuệ chưa bao giờ xem hiểu. Làm người ta cảm thấy quái quái, muốn dời mắt đi.
Trì Yếm nói: “Lần này không lừa em.” Ánh mắt anh rõ ràng cực kỳ nhạt nhẽo, lộ ra sắc thu tháng mười, cảm giác có vài phần áp lực. Tựa như giận, lại tựa như thở dài. Tựa như cô là cô bé làm người ta bực bội.
Thật không có đạo lý, Khương Tuệ nghĩ, rõ ràng là anh làm người ta ghét.
Trong mắt cô rõ ràng viết những lời này.
Trì Yếm vốn tâm như nước lặng, vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy không cam lòng, anh kiềm nén lửa giận: “Có một số việc, hai năm trước tôi đã nói rất rõ với em.” Tạm biệt cô, nói hai năm sau anh nhất định sẽ trở về.
Khương Tuệ mờ mịt, một lát sau liền mở to hai mắt, dùng loại ánh mắt không thể tưởng được nhìn Trì Yếm.
Cô thường xuyên cảm thấy, đó là ảo giác của mình, có lẽ năm ấy tiếng mưa rơi quá lớn, sương mù mông lung, cô mới mơ hồ thấy được tình cảm chờ mong hèn mọn nhất của cậu thiếu niên.
Trì Yếm đứng dậy: “Chính là như em nghĩ, lúc này hiểu rồi chứ? Tôi sẽ không lừa em!”