Editor: Yang Hy.
Trì Yếm ấn hạ cửa sổ, để khói thuốc trong xe tan đi một chút.
Anh nỗ lực căng mặt: “Ngồi yên, thắt dây an toàn, tôi đưa em về nhà trước.”
Khương Tuệ cất tăm bông, trong mắt lộ ra một chút ý cười. Tuy anh không nói, nhưng cô biết anh không tức giận.
Khương Tuệ nghe lời anh, ngồi thẳng lại rồi thắt dây an toàn.
Đi được nửa đường, Trì Yếm nhận được điện thoại từ Tôn Thần.
Đầu kia điện thoại Tôn Thần rất khách khí, ông mời Trì Yếm đến nhà ăn một bữa cơm, để tiểu bối trong nhà nhận lỗi với Trì Yếm.
Trì Yếm vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn Khương Tuệ bên cạnh, anh sửa lại chủ ý: “Được.”
Đến chạng vạng Khương Tuệ mới biết mình cũng phải đi.
Tâm trạng của cô khá tốt, thay quần áo rồi theo Trì Yếm xuất phát. Trì Yếm liếc nhìn cô một cái: “Không sợ Tôn Thần nói chuyện này với ba em sao?”
Anh là đang nói đến chuyện hiện giờ Khương Tuệ ở bên anh, nếu Khương Thủy Sinh biết, với sự yêu thương của ông dành cho Khương Tuệ, nhất định sẽ nổi giận.
Khương Tuệ nói: “Nếu là sự thật, thì không cần phải che đậy.” Huống chi dù có đề phòng, cũng không cần đề phòng chính nhân quân tử như Tôn Thần, Tôn Thần sẽ không lắm mồm, chỉ có Đoạn Linh mới làm chuyện này.
Tâm tình Trì Yếm không tồi, anh nói: “Không cần lo lắng phía bên ba em, tôi sẽ cho người trông coi, Đoạn Linh sẽ không làm gì được.”
Tôn Thần nói cơm nhà làm, quả thật chính là cơm nhà, đồ ăn đều do mẹ Tôn Tiểu Uy và bảo mẫu trong nhà nấu.
Tôn Thần tự mình nghênh đón bọn họ, Trì Yếm mặc sơ mi đơn giản, Khương Tuệ thay một thân váy dài vàng nhạt.
Lúc nhìn thấy Khương Tuệ, ánh mắt của Tôn Thần cũng không có kinh ngạc, nghĩ cũng biết cô đang “Ở bên” Trì Yếm.
Trì Yếm thần sắc lãnh đạm, Khương Tuệ không thể không lên tiếng: “Chú Tôn, dì.”
Tôn Thần và vợ đều lộ ra nụ cười, ông nhìn về phía Tôn Tiểu Uy đang điên cuồng bấm máy trò chơi trên sô pha, quát: “Tôn Tiểu Uy, khách tới nhà, con đàng hoàng một chút!”
Mẹ Tôn đau lòng nhìn con trai, hôm nay Tiểu Tôn thiếu trở về trên mặt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh, cố tình hỏi Tôn Tiểu Uy bị ai đánh thì dù thế nào cậu cũng không chịu nói. Bà muốn chồng khoan dung với con một chút, nhưng nghĩ đến thân phận của Trì Yếm, bà chỉ có thể ngậm miệng không nói.
Nhân vật trong trò chơi đã chết, Tôn Tiểu Uy cắn răng không quay đầu lại, hung hăng ấn phím.
Cậu không khách khí với Trì Yếm đấy, đi qua chào hỏi cái gì, xem anh với Khương Tuệ phát cẩu lương sao? Từ nhỏ cậu đã xấu tính, khi hiểu chuyện thì chỉ thích đúng một mình Khương Tuệ, cô xinh đẹp lại đáng yêu ôn nhu, gần như là ánh trăng sáng trong lòng các thiếu niên toàn đại viện.
Năm đó mọi người còn lặng lẽ thảo luận, về sau ai sẽ cưới được cô gái mà mọi người yêu thích.
Lúc ấy nhịp tim Tôn Tiểu Uy đặc biệt tăng nhanh, ánh mắt lóe sáng.
Sau đó trong đại viện không còn bao nhiêu người ở, các thiếu niên cũng ai đi đường nấy.
Người ngắt đoá ngọc lan trắng xuống, thế mà lại là tên con hoang khó ưa năm đó!
Tôn Tiểu Uy không có hảo cảm với Trì Nhất Minh, đối với Trì Yếm cũng như vậy, anh tâm tư thâm trầm, lúc nhỏ cậu đã bị Trì Yếm uy hiếp mua cơm cho Trì Nhất Minh một học kỳ.
Tôn Thần nhìn bộ dáng bướng bỉnh của con trai, cảm thấy mất mặt xấu hổ lại giận dữ, nhưng ông cũng không thể xách nó lên được.
“Khiến hai đứa chê cười rồi, cứ mặc kệ nó đi.”
Cũng may hôm nay vai chính cần xin lỗi không phải Tôn Tiểu Uy, đồ ăn đã dọn lên bàn, Tôn Tiểu Uy cũng không định ăn bữa cơm này, cậu tức đến đỏ mắt, vừa đố kỵ vừa khó chịu, sợ nhìn Khương Tuệ thêm một cái sẽ không quan tâm mà làm loạn.
Lúc những người khác ngồi vào bàn, Tôn Tiểu Uy ném máy trò chơi xuống rồi về phòng, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, quả thực là rung trời.
Tôn Thần thiếu chút nữa lại muốn mắng to.
Trì Yếm lạnh lùng nhìn, từ đầu tới cuối đều tựa như đang xem một trò hề.
Khương Tuệ ngồi ở bên cạnh, sợ anh tức giận, cô cẩn thận quan sát thần sắc của anh. Trì Yếm cảm nhận được, bình tĩnh nhìn lại cô.
Khương Tuệ nhanh chóng quay đầu đi.
Lúc này một cánh cửa phòng ngủ mở ra, Đoạn Linh từ bên trong bước ra. Cô ta trang điểm tỉ mỉ, thoạt nhìn kiêu căng lại cao quý, chỉ là sắc mặt không đẹp lắm.
“Cậu, mợ.” Đoạn Linh đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Trì Yếm, giọng nói của cô ta cuối cùng cũng mang theo một ý nghĩa khác, như yêu lại như hận, “Trì Yếm.”
Tôn Thần trừng mắt liếc cô ta một cái, Đoạn Linh không tình nguyện sửa lại: “Trì tiên sinh.”
Trong lòng Tôn Thần thở dài, nếu không phải không nhìn được Đoạn gia xuống dốc, Đoạn Linh lại vô cùng đáng thương cầu xin ông, ông thật sự không muốn quản chuyện này. Tốt xấu gì cũng là cháu gái ruột, mặc kệ cũng không được. Đoạn Linh dù là một bãi bùn lầy, ông cũng phải cố giúp đỡ.
Nói trắng ra là, lúc trước Đoạn gia không nên sỉ nhục Trì Yếm như vậy.
Khi đó gần như toàn trường đều biết, Đoạn Linh đi học còn mang theo một
thư đồng[1] có thể sỉ nhục phát tiết cơn giận.
[1] Thư đồng: Cậu bé giúp việc, hầu hạ quét dọn phòng sách thời xưa. Tôn Thần nói với Trì Yếm: “Tiểu Linh trước kia không hiểu chuyện, đã đắc tội với cậu nhiều, về sau chúng tôi nhất định sẽ quản giáo thật tốt, hy vọng cậu có thể tha thứ cho con bé. Tiểu Linh, mau xin lỗi!”
Móng tay Đoạn Linh cắm vào lòng bàn tay: “Rất xin lỗi Trì tiên sinh, về sau tôi không dám.”
Trì Yếm nhàn nhạt mở miệng: “Tôi gánh không nổi câu xin lỗi này, cô Đoạn nếu như thật sự muốn xin lỗi, không bằng xin lỗi Tuệ Tuệ, lúc trước cô đẩy cô ấy xuống, đến nay còn chưa cho lời giải thích.”
Khương Tuệ kinh ngạc nhìn Trì Yếm, cô chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên nghe thấy Trì Yếm kêu cô là Tuệ Tuệ.
Sắc mặt Đoạn Linh thay đổi: “Cái gì! Anh kêu tôi xin lỗi nó sao?”
Trì Yếm nâng mắt: “Như thế nào? Cô có ý kiến sao?”
Đoạn Linh đỏ mặt, quả thực không tiếp nhận được loại chênh lệch này, lúc trước cô ta và Khương Tuệ cùng rơi xuống, rõ ràng Trì Yếm cứu mình trước, nhưng bây giờ, Trì Yếm lại kêu cô ta xin lỗi Khương Tuệ!
Đoạn Linh trầm mặt không nói một lời, Tôn Thần gấp muốn chết.
Không khí nhất thời đông cứng, chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Mẹ Tôn đi mở cửa, lúc nhìn thấy cậu thiếu niên cười tủm tỉm ngoài cửa, mẹ Tôn sửng sốt: “Trì…”
Trì Nhất Minh nói: “Chào dì.” Cậu ta nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Khương Tuệ, trong mắt cậu ta tựa như chứa lửa giận, nhưng rất nhanh liền che dấu dưới nụ cười trên mặt.
“Nhà chú Tôn không chào đón tôi sao?”
Tôn Thần biết vị Phật nhỏ này hiện giờ cũng đắc tội không nổi, trong lòng ông kêu khổ, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nói: “Đương nhiên hoan nghênh, vào trong ngồi đi.”
Trì Nhất Minh đi vào, cậu ta cong môi: “Không khí nghiêm túc như vậy, là đang làm chuyện gì thế?”
Đoạn Linh nhìn thấy cậu ta, mắt sáng rực lên, tựa như thấy vị cứu tinh.
Tuy cô ta cũng cảm thấy loại ác ma như Trì Nhất Minh không dễ chọc, nhưng bây giờ cậu ta và Trì Yếm bất hòa, cậu ta chính là đồng minh.
Trì Yếm nhàn nhạt đưa mắt nhìn Trì Nhất Minh, không có nói tiếp.
Khương Tuệ cảm nhận được ánh mắt của Trì Nhất Minh thỉnh thoảng lại dừng trên người mình thật lâu, cô có ngốc cũng thấy rõ mùi thuốc súng trong không khí. Khương Tuệ tất nhiên cũng không dám trả lời Trì Nhất Minh, hận không thể đào cái hố để chui xuống.
Tôn Thần: “Trước kia Tiểu Linh làm sai chút chuyện, chú đang kêu con bé xin lỗi Trì tiên sinh và Khương Tuệ.”
Đoạn Linh cười lạnh nói:
“Dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi Khương Tuệ, rõ ràng là nó tự ngã xuống, nó còn kéo con xuống cùng, người phải xin lỗi phải là nó.” Cô ta đảo mắt, “Trì thiếu cậu nói đúng không?”
Trì Nhất Minh cong môi: “Đúng không?”
Đoạn Linh đổi trắng thay đen thoái thác mọi chuyện mà Khương Tuệ còn không tức giận thì thật sự là không bình thường.
Trì Nhất Minh đảo mắt, nhìn gò má trắng nõn mềm mại của Khương Tuệ, cậu ta khẽ cười một tiếng, ánh mắt chợt lạnh xuống, nói với Đoạn Linh: “Cô Đoạn nếu muốn giữ được Đoạn gia, thì vẫn nên trả giá một chút đi.”
Mọi người không ai nói rõ mục đích đêm nay, nhưng Trì Nhất Minh lại trực tiếp nói toạc ra.
Sắc mặt Đoạn Linh trắng trắng xanh xanh, cô ta cho rằng Trì Nhất Minh là tới giúp mình, thế nhưng cậu ta cũng bắt cô ta phải cúi đầu trước Khương Tuệ!
Cô ta đứng đờ ra đó, không nói lời nào, trong lòng có chút mờ mịt.
Trì Yếm nhàn nhạt mở miệng: “Nếu chú Tôn còn có khách khác, chúng tôi đi trước. Cô Đoạn nếu không có lòng, vậy không nói tới tha thứ hay không nữa.”
Anh duỗi tay nắm tay Khương Tuệ: “Đi thôi.”
Bàn tay của người đàn ông to rộng lạnh lẽo, Khương Tuệ bỗng bị chạm vào như vậy, thiếu chút nữa đã run lập cập.
Cô lặng lẽ nhìn Trì Yếm một cái rồi đi theo anh ra ngoài.
Tôn Thần không giữ lại được, trong lòng cũng có vài phần suy sụp.
Đoạn Linh thấy Trì Yếm nói đi liền thật sự rời đi, chút hy vọng Trì Yếm thật ra có tình cảm với mình cũng tan biến, nỗi sợ hãi sâu sắc và ánh mắt thất vọng của ba hiện ra, cô ta gần như là lớn tiếng hô lên: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô ta là được!”
Trì Yếm cười nhạo một tiếng: “Muộn rồi.”
Khương Tuệ quay đầu lại nhìn cô ta, Đoạn Linh run rẩy môi, trong mắt tựa như ngấn nước mắt.
Xem ra mấy năm kia… Trì Yếm đối với sự tồn tại của cô ta nhất định cũng rất đặc biệt.
Bọn họ đi đến hoa viên bên ngoài tiểu khu, vào đêm tháng tám, trong không khí mang theo hướng hoa nhàn nhạt, hồ nước có tiếng ồm ộp của ếch xanh, côn trùng kêu vang trong bụi cỏ.
Giọng nói Trì Yếm hờ hững như làn khói, anh hỏi Khương Tuệ: “Đêm nay sao em không nói lời nào?” Cô ngồi an tĩnh, như muốn hoà làm một với cảnh vật xung quanh.
Khương Tuệ nhỏ giọng nói: “Sợ anh tức giận.”
Cô rất sợ lửa đạn sẽ rơi trúng đầu mình, không có khả năng Trì Nhất Minh thật sự tới thăm Tôn Thần. Cậu ta đã từng… muốn cô như vậy, hiện tại hơn phân nửa lí do cũng là đến vì cô.
Trì Yếm nói: “Đàn ông bình thường sẽ không tức giận như phụ nữ.”
Khương Tuệ đánh bạo hỏi: “Bình thường không tức giận, vậy tình huống như thế nào mới tức giận?”
Trì Yếm trầm mặc: “Em thấy sao?”
Cô đưa mắt nhìn lên đỉnh đầu anh, đội mũ xanh sẽ tức giận, cho nên mặc kệ Trì Yếm có tâm tư gì với mình, đàn ông đều rất cần mặt mũi, cho nên cô đặc biệt ngoan cường không có phản ứng lại Trì Nhất Minh.
Khương Tuệ còn chưa kịp nói gì, cổ tay còn lại đã bị người ta nắm.
Lực đạo của thiếu niên rất mạnh, tựa như là hận không thể bóp nát xương cốt cô. Ánh mắt Trì Yếm đột nhiên lạnh xuống.
Khương Tuệ quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt u ám của Trì Nhất Minh biến thái.
“Trì Nhất Minh?”
Trì Nhất Minh cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên sự giận dữ và nghiêm túc hiếm có, nói: “Khương Tuệ, không phải cậu muốn cứu ba sao? Không cần phải đi theo anh ta.” Cậu nói, “Tôi cũng có thể giúp cậu, tôi đã cho người tìm gan, rất nhanh sẽ có tin tức.”
Khương Tuệ cảm thấy buồn cười: “Vậy cậu có điều kiện gì không?”
Trì Nhất Minh cười: “Không có điều kiện, cậu buông tay anh ta ra. Anh trai của tôi là người thế nào, cậu thật sự cảm thấy anh ta thích cậu sao?” Cậu nói, “Con người anh ta rất cứng nhắc, đừng để đến khi cậu làm tất cả mà chẳng được cái gì.”
Trì Nhất Minh nhớ tới chuyện của mẹ mình, trong mắt nhiều thêm vài phần lạnh lẽo sâu thẳm.
Cậu ta thấy Khương Tuệ nhìn mình, khuôn mặt nhỏ phản chiếu ánh đèn đường, trông rất tươi sáng xinh đẹp. Trì Nhất Minh dừng một chút, không lừa gạt cô: “Dù có điều kiện gì, nhưng tôi thật sự thích cậu.”
Đêm tháng tám, gió thổi vào làm người ta bực bội khó chịu.
Khương Tuệ cảm thấy kinh ngạc, nhìn xem cô vừa nghe được cái gì, Trì Nhất Minh biến thái nói thích cô. Cái thích của cậu ta là trân quý và uy hiếp chiếm hữu sao? Nếu trên tay có cây gậy, cô thật sự muốn lập tức dạy cậu ta làm người.
Vừa nói ra lời này, đến Trì Nhất Minh cũng có vài phần giật mình, ngay sau đó cậu ta cười: “Không lừa cậu, thật sự thích, cậu đồng ý không?” Ngữ khí khinh cuồng lại tùy ý.
Không biết từ khi nào đã bắt đầu thích, không biết vì sao lại thích, Khương Tuệ luôn chọc cậu tức giận, nhưng cậu luôn nhịn không được nhìn cô thêm vài lần. Cậu thật sự không muốn thừa nhận mình hèn như vậy.
Trong một đêm hè như vậy, trong không khí rõ ràng còn mang theo cái nóng bức của giữa hè, nhưng nhịp tim của người nào đó đang dần chậm lại.
Trì Yếm ánh mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tay Khương Tuệ rõ ràng còn ở trong lòng bàn tay mình, nhưng dường như anh mới là người ngoài cuộc giữa bọn họ. Lại là như vậy, luôn là như vậy.
Lúc nói chuyện với Trì Nhất Minh, cảm xúc của cô còn nhiều hơn là ở chung với anh một tháng.
Trì Yếm chợt buông tay cô ra.
Khương Tuệ vốn dĩ muốn mắng chửi Trì Nhất Minh là tên khốn không biết xấu hổ.
Nhưng tay trái lập tức trống không.
Cô cả kinh, tuyệt vọng, vội vàng nhìn về phía Trì Yếm, em không muốn đồng ý, anh nghe em giải thích!
Nhưng không tới lượt cô giải thích.
Trì Yếm giơ tay, kéo cô đến sau lưng mình.
Trì Yếm đối diện với đôi mắt Trì Nhất Minh, bình tĩnh lại lạnh nhạt nói với cậu: “Chờ tôi chết, hai người lại nói tiếp.”
(Hy: Hôm qua định up luôn cơ, mà đang beta thì ngủ quên mất tiêu :>)